Ngồi cùng bàn tên Trình Hoa, rất nhiều năm sau này, Hạ Cẩm Tây đều không muốn nhớ tới cô ấy.

Cô thừa nhận, tuy rằng cô có thể chịu trách nhiệm việc mình làm, nhưng trong lòng cũng không thoải mái.

Thời điểm bị đồn đãi vớ vẩn vây quanh, bị người nhà ghét bỏ, Hạ Cẩm Tây đã từng hối hận, hối hận trao đi tình cảm ngây thơ của mình quá tùy ý, đưa tới tai hoạ như vậy.

Nhưng về sau, tuổi lớn, thấy nhiều, những ấm ức cần phải chịu đựng, những chống đối cần phải đấu tranh, Hạ Cẩm Tây nhớ đến Trình Hoa, chỉ còn lại một chút nghi hoặc nhàn nhạt.

Nghi hoặc năm đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì, nghi hoặc hiện tại người này đang sống như thế nào. Vì thế ở ngàn vạn tin nhắn, Hạ Cẩm Tây đã chọn xem tin nhắn của Trình Hoa vài lần.

Cô ấy nói, tôi là Trình Hoa, tôi muốn nói câu thực xin lỗi với cậu.

Cô ấy nói, cậu thật lợi hại, trước nay cậu đều dũng cảm như vậy, khiến người hâm mộ.

Cô ấy nói, có thể gặp lại câu một lần không.

Hạ Cẩm Tây bấm xem trang chủ Weibo của cô ấy, phát hiện chỉ có một ít chia sẻ link rút thăm trúng thưởng, không thấy được nhiều ít dấu vết của cuộc sống ngoài đời.

Vì thế sự nghi hoặc năm xưa trào dâng lên, dưới sự thúc đẩy của một cảm xúc nào đó, trở nên không thể không thực hiện.

Hạ Cẩm Tây cầm tay Trịnh Tiêu, nói: "Được."

Cô trả lời tin nhắn của Trình Hoa, mau chóng nhận được phương thức liên hệ của cô ấy.

Hai người add WeChat, Hạ Cẩm Tây không nghi ngờ thân phận của đối phương, cô có dự cảm mãnh liệt, đây là bắt đầu, cũng là kết thúc.

Hạ Cẩm Tây đã gửi địa chỉ, ở cửa thôn nhà Trịnh Tiêu. Trình Hoa đồng ý tới, hẹn thời gian với cô.

Ngày mốt, không gần không xa.

Hạ Cẩm Tây không quá để ý, tiếp tục những ngày vui vẻ của mình, nhưng Trịnh Tiêu thì mua không ít thịt cùng đồ ăn, còn ở trong sân mài dao soàn soạt, giống mỹ nữ đồ tể trầm mặc.

Thời gian gặp mặt là buổi sáng 11 giờ, nhưng đến 10 giờ, Hạ Cẩm Tây nhận được tin nhắn của Trình Hoa, nói máy bay đến trễ, khả năng muộn một giờ.

Hạ Cẩm Tây bình tĩnh trả lời cô ấy: 【 Không sao, chú ý an toàn. 】

Vừa chuyển đầu trợn tròn đôi mắt nhìn Trịnh Tiêu: "Không ngờ cậu ấy đi máy bay đến đây!"

Trịnh Tiêu đang băm thịt, nói một câu hờ hững trong tiếng lạch cạch: "Máy bay tư nhân à?"

"Sao có thể." Hạ Cẩm Tây cười, "Chị là không nghĩ cậu ấy ở xa như vậy."

Trịnh Tiêu: "Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ."

Hạ Cẩm Tây nhìn chằm chằm cô ấy, không nói lời nào, ba giây đồng hồ sau, Trịnh Tiêu quay đầu nhìn cô: "Cục cưng, em sai rồi."

Hạ Cẩm Tây: "Không có gì, em tiếp tục ăn, chị thích xem em ghen."

Trịnh Tiêu: "Em không ăn."

Hạ Cẩm Tây: "Ăn."

Trịnh Tiêu: "Thật sự không ăn, đói chưa? Em nấu trước cho chị một chút."

Hạ Cẩm Tây: "Không đói bụng, chị chờ cậu ấy tới rồi cùng nhau ăn."

Trịnh Tiêu: "Ờ."

Cúi đầu băm lên cái thớt vang cạch cạch.

Hạ Cẩm Tây vui mừng đến không được, cô thật thích xem Trịnh Tiêu ghen.

Trước khi ở bên Trịnh Tiêu, cô luôn cảm thấy mình không có năng lực và sức hấp dẫn để khiến Trịnh Tiêu vẫn luôn thích cô, để ý cô, vứt bỏ khắp rừng rậm vì cô.

Sau khi ở bên nhau, Trịnh Tiêu dùng hành động để biểu lộ, tính cách của cô ấy khi yêu đương căn bản sẽ không giống như vậy.

Hạ Cẩm Tây thường thường nghi hoặc một người bạn gái như Trịnh Tiêu, tại sao các mối quan hệ trước đó nhiều nhất không vượt qua ba tháng, nhưng hoàn hồn tưởng tượng, chính tra nữ như cô cũng còn chưa tới ba tháng.

Hạ Cẩm Tây có thể chịu đựng được một ngày nào đó đường cong tình cảm giảm xuống, cô lẳng lặng chờ đợi thời gian mài mòn nhiệt tình, nhưng thời gian từng ngày qua đi, đường cong không hề giảm xuống, ngược lại tăng lên.

Mỗi một lần để ý, mỗi một lần ghen, mỗi một lần thỏa hiệp, đều lên thật cao.

Rốt cuộc Trình Hoa cũng tới cửa thôn, xuống xe cô ấy gọi điện thoại, không biết có phải Hạ Cẩm Tây bị ảo giác hay không, cảm thấy cô ấy mang giọng nói địa phương xa lạ.

Hạ Cẩm Tây đi tới cửa thôn, xe taxi mới vừa rời khỏi, Trình Hoa mặc một chiếc váy vải bông hơi bị nhăn nheo vì ngồi lâu, sau khi nhìn thấy cô liền bắt đầu mỉm cười xấu hổ.

Trên tay cô ấy là một chiếc túi rất nặng, Hạ Cẩm Tây đi đến trước mặt tiếp nhận túi: "Nóng lắm phải không? Trên đường vất vả."

Trình Hoa có chút lúng túng, vẫy vẫy tay: "Không có gì."

Ánh mắt cô ấy ngừng trên mặt Hạ Cẩm Tây vài giây, lại nhanh chóng rũ mắt, Hạ Cẩm Tây dẫn cô ấy đi vào trong: "Nơi này ít người, còn mát mẻ được một chút, trong thành phố hiện nay rất nóng."

"Phải, nóng." Trình Hoa theo tiếng.

Không có gì để nói, liền nói chuyện thời tiết. Nhưng hai người đi đường cách một khoảng cách xa, ngay cả nói chuyện thời tiết cũng cảm thấy xấu hổ.

Thực mau, tới cửa nhà Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây giương mắt nhìn qua, Trịnh Tiêu mới từ trong phòng khách đi ra, tạp dề còn ở trên người, nhưng đã thay đổi bộ quần áo phía dưới.

Tóc cũng hiếm thấy mà cột đuôi ngựa gọn gàng, trên mặt còn hơi ẩm do mới vừa rửa mặt.

Nhìn đặc biệt thoải mái sạch sẽ, kết hợp với khung cửa gỗ sẫm màu làm nền, giống như cơn gió mùa hạ. Lại có thể trang điểm một chút, Hạ Cẩm Tây nhịn không được cười rộ lên.

Trình Hoa theo tầm mắt cô, đối diện ánh mắt của Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu đứng tại chỗ không nhúc nhích, trên mặt không gợn sóng.

Hạ Cẩm Tây nói: "Giới thiệu một chút, đây là bạn gái của tôi, Trịnh Tiêu."

Trình Hoa gật gật đầu: "Chào cô."

Hạ Cẩm Tây: "Đây là bạn học cấp ba của chị, Trình Hoa."

Rốt cuộc Trịnh Tiêu cũng cử động, đi đến phía trước vài bước, nói: "Chào cô."

Tuy rằng thoạt nhìn vẫn không có biểu hiện gì, nhưng Hạ Cẩm Tây biết Trịnh Tiêu hiện tại hơi cứng đờ, hơi xem xét, hơi giương cung bạt kiếm.

Trịnh Tiêu khẩn trương như vậy, Hạ Cẩm Tây lại thả lỏng hơn, quay đầu trêu ghẹo với Trình Hoa: "Biết cậu muốn tới, Tiêu Tiêu đã chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, đợi một giờ, em ấy còn nói sợ đồ ăn không được tươi."

Trình Hoa hoảng loạn lúng túng: "Thực xin lỗi, hôm nay thời tiết bên chỗ của tôi không tốt lắm......"

"Không sao." Trịnh Tiêu đánh gãy lời nói của cô ấy, "Em đi xào rau."

Nói xong quay đầu liền vào phòng bếp, Hạ Cẩm Tây đẩy cửa phòng khách ra: "Vào đi."

Trong phòng có điều hòa, cảm giác khô nóng đều được thổi đi.

Tuy rằng từ sau khi Hạ Cẩm Tây đến ở, Trịnh Tiêu có thu dọn phòng, nhưng đồ vật của Trịnh Tiêu thật sự quá nhiều, cho dù sắp xếp chỉnh tề, vẫn để tràn đầy.

Những vật nhỏ kỳ kỳ quái quái, giống một tiệm tạp hóa kỳ lạ.

Từ khi vào nhà lực chú ý của Trình Hoa đã bị mấy thứ này mang đi, tầm mắt lắc lư lay động vài vòng, rõ ràng tò mò.

Hạ Cẩm Tây buông túi hành lý thật nặng kia xuống, đến tủ lạnh lấy đồ uống: "Cậu tùy tiện xem, em ấy là nghệ nhân búp bê, thích mân mê những thứ thú vị này."

Trình Hoa được cho phép, yên tâm mạnh dạn nhìn: "Tôi có xem Weibo của cô ấy, cô ấy rất lợi hại, mấy thứ này thật tinh xảo......"

Hạ Cẩm Tây không nói nữa, cô dựa vào cạnh sô pha, yên lặng nhìn Trình Hoa.

Mười mấy năm qua đi, thiếu nữ sớm đã không còn là thiếu nữ, nhưng bộ dáng vẫn là bộ dáng ngày xưa.

Lúc này, Hạ Cẩm Tây mới hồi tưởng, khi đó, cô thích nhất đôi mắt của Trình Hoa. Trình Hoa có một đôi mắt vô cùng đẹp, lông mi thực dày thực dài, luôn lộ ra vẻ trong sáng cùng tò mò.

Hiện tại, mặc kệ đã trải qua việc gì, mặc kệ cuộc sống đi đến nơi nào, cô ấy đứng ở trước mặt cô, vẫn mang vẻ trong sáng cùng tò mò ấy.

Hạ Cẩm Tây đột nhiên không muốn hỏi cái gì nữa, cảm thấy không quá ý nghĩa.

Trình Hoa nhìn những món đồ nhỏ thú vị đó xong, ngồi xuống, thả lỏng hơn rất nhiều.

Hạ Cẩm Tây ý bảo cô ấy uống nước, dứt khoát nói về mấy thứ này cho cô ấy nghe, dùng làm gì, làm như thế nào, Trình Hoa nghe được đôi mắt sáng long lanh, khi cười rộ lên bên môi có má lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Trịnh Tiêu đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy ngay một màn hoà thuận vui vẻ này.

Cô ấy mím môi, nói: "Ăn cơm."

"Ah, được." Trình Hoa đứng lên, "Tôi giúp cô dọn......"

"Không cần." Trịnh Tiêu từ chối, "Cô ngồi đi."

Lời này nếu người khác nói, chính là khách sáo, nếu Trịnh Tiêu nói, thật sự là không khách sáo. Trình Hoa bị dọa đến, liền ngồi tại chỗ, không dám nhúc nhích.

Hạ Cẩm Tây kéo bàn ăn nhỏ hai người dùng ngày thường ra, biến nó thành một bàn ăn lớn.

Trịnh Tiêu bưng thức ăn lên, Trình Hoa mờ mịt nâng tay, Hạ Cẩm Tây dọn xong chén đũa: "Cậu không cần phải xen vào, chờ ăn là được."

Đồ ăn toàn bộ lên bàn, rau trộn, rau xào, món kho, canh, thịt, chay, mặn, ngọt, bày tràn đầy một bàn.

Giống một bữa tiệc thịnh soạn, đối với ba người mà nói, thật sự quá nhiều.

Hạ Cẩm Tây giương mắt quét Trịnh Tiêu một chút, Trịnh Tiêu đối diện tầm mắt cô, tháo tạp dề, ngồi xuống bên cạnh Hạ Cẩm Tây.

Trình Hoa ngồi đối diện hai người, đôi tay giao điệp đặt ở trên đùi, sống lưng ưỡn đến thẳng tắp.

Trịnh Tiêu cầm đồ uống lên, nói: "Ăn cơm."

Trình Hoa cũng nhanh chóng cầm đồ uống lên, nâng nâng giống như kính rượu: "Cảm ơn."

Hạ Cẩm Tây đánh cánh tay Trịnh Tiêu một chút: "Làm gì nghiêm túc vậy."

Trình Hoa: "Không nghiêm túc không nghiêm túc."

Trịnh Tiêu nâng nâng cầm, hướng tới món chính giữa: "Nếm thử."

Trình Hoa đặt chiếc đũa đầu tiên xuống nếm thử món này, đồ ăn mới vừa vào miệng liền mau chóng khen: "Ăn rất ngon!"

Trịnh Tiêu: "......"

Trình Hoa: "Thật sự!"

Trịnh Tiêu cúi đầu chọc cơm.

Trình Hoa ăn một ngụm cơm: "Wow, cô dùng loại gạo gì vậy, thơm quá à......"

Trịnh Tiêu: "......"

Hạ Cẩm Tây nghiêng mặt nhìn cô ấy, Trịnh Tiêu: "Gạo thơm hạt dài bình thường."

Đề tài cứ như vậy mà nói.

Nhìn Trình Hoa liền biết là một người thường xuyên nấu cơm, cô ấy tò mò Trịnh Tiêu dùng phương pháp nấu ăn gì, bỏ gia vị gì, hận không thể móc ra sách vở, để nhớ hết tất cả kỹ xảo.

Hạ Cẩm Tây vốn dĩ cho rằng bữa cơm hôm nay sẽ ăn thật sự gian nan, nhưng ba người lại có thể nhanh chóng tìm thấy sự cân bằng kỳ lạ trong mối quan hệ khó khăn này.

Chưa ai đề cập đến năm đó đã xảy ra việc gì, cũng không ai dò hỏi cuộc sống hiện tại như thế nào. Chỉ nói đề tài đơn giản nhất, chỉ biểu lộ cảm xúc trực tiếp nhất.

Cơm nước xong, Trịnh Tiêu không ngăn cản Trình Hoa giúp đem đồ xuống bếp.

Sau khi bưng hết chén đĩa xuống, Trịnh Tiêu bắt đầu dọn rửa, Trình Hoa cuốn lên tay áo chuẩn bị hỗ trợ.

Trịnh Tiêu dừng động tác, nhìn cô ấy.

Trình Hoa đã vói tay vào trong nước, dừng lại, ánh mắt nhìn Trịnh Tiêu có chút khiếp.

"Chớ quên hôm nay cô tới đây làm gì." Trịnh Tiêu nói, "Chị ấy yêu cầu một lời giải thích."

Trình Hoa sửng sốt, mặt nạ hài hòa thật vất vả mang lên đã bị xé rách, lộ ra một lỗ hổng máu tươi đầm đìa.

Cô ấy há miệng thở dốc, nửa ngày, chỉ có thể phát ra một chữ: "Tôi......"

Trịnh Tiêu cúi đầu tiếp tục bận việc, nói: "Đi nói với Cẩm Tây đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play