Nếu dựa theo suy nghĩ của một người bình thường, cuộc sống của Trịnh Tiêu giống như rất nhàm chán.

Hạ Cẩm Tây không thấy Trịnh Tiêu có người bạn nào, về công việc còn có một ít đồng nghiệp, hiện tại chỉ một mình tẻ nhạt, không việc gì làm, ở cùng cô ấy cả ngày, di động không hề vang lên một tiếng.

Hơn nữa, lúc nào kêu lúc đó đến.

Ít nhất đối với Hạ Cẩm, thật sự là lúc nào kêu lúc đó đến, mặc kệ là mấy giờ, hay để cô ấy chờ đến mấy giờ, cô ấy đều nhẹ nhàng thoải mái nói một câu: Tôi không có việc gì.

Thật sự rất nhàm chán.

Nhưng nếu dựa theo suy nghĩ của một nhà nghệ thuật, Trịnh Tiêu có khả năng làm thủ công ra bất kỳ đồ vật gì mà mình muốn, có thể vĩnh viễn đắm chìm trong thế giới của bản thân, có thể một mình đi du lịch, vậy giống như...... Cũng không nhàm chán.

Hai người gần sát nhau quá, sẽ ảnh hưởng đến khả năng phán đoán, Hạ Cẩm Tây đẩy đẩy Trịnh Tiêu ra, mới nói tiếp: "Ngày thường không phải cô đều ở một mình sao?"

Trịnh Tiêu: "Đúng vậy."

Hạ Cẩm Tây: "Sao lúc trước được mà hiện tại không được?"

Trịnh Tiêu: "Không có thứ gì hứng thú nên không muốn."

Hạ Cẩm Tây không thể phản bác.

Thật ra cũng không có chuyện phản bác hay không phản bác, cho phép hay không cho phép một người ngủ lại ở trong nhà mình, không cần suy xét logic đạo lý, chỉ là tình nguyện hay không tình nguyện mà thôi.

Trịnh Tiêu không quấn lấy cô, Hạ Cẩm Tây có thể đẩy cô ấy đi rất xa, nhưng Trịnh Tiêu quấn lấy cô, Hạ Cẩm Tây đẩy như thế nào cũng giống như đã thích còn giả vờ từ chối.

Hạ Cẩm Tây hiểu rõ ràng những tâm tư đó của mình, lung lay xao xuyến, sẽ luôn muốn nghiêng về hướng phóng túng.

"Thôi được." Cô nói, "Cũng gây phiền phức cho cô không ít còn ăn của cô uống của cô."

Trịnh Tiêu cười rộ lên, buông cô ra, một lần nữa khởi động xe: "Thật ra tôi cũng đã nghiêm túc nấu cho cô một bữa cơm."

Hạ Cẩm Tây: "Mì thịt kho trứng gà ngon nhưng không phải cơm nha."

Trịnh Tiêu nghiêng đầu nhìn cô: "Ăn ngon à?"

"Cái này còn phải hỏi nữa." Hạ Cẩm Tây cũng cười rộ lên, "Tôi ăn của cô không khen cô sao?"

Trịnh Tiêu: "Không muốn nói thêm một câu nữa sao."

Hạ Cẩm Tây không chút nào bủn xỉn: "Ăn ngon, có thể nói là người nấu ăn ngon nhất tôi từng biết."

Trịnh Tiêu: "Còn có cái gì tốt nhất nữa?"

Hạ Cẩm Tây không nhịn được trợn trắng mắt, không trả lời vấn đề này của cô ấy.

Đối với Hạ Cẩm Tây mà nói, Trịnh Tiêu là một người vô cùng ưu tú, Trịnh Tiêu có rất nhiều thiên phú cùng kỹ năng tuyệt vời, nhưng Trịnh Tiêu hỏi vấn đề này, Hạ Cẩm Tây lại cảm thấy cô ấy đang muốn ám chỉ đến phương diện kia.

Có lẽ bởi vì cô có tâm thuật bất chính, có lẽ bởi vì bộ dáng nhìn như có ý đồ xấu cùng vẻ muốn cười nhưng không cười của Trịnh Tiêu kia.

Trịnh Tiêu đang chọc cô, nói nghiêm trọng hơn, là đang đùa giỡn cô.

Nếu đây là bộ dáng chân thành của Trịnh Tiêu, vậy Hạ Cẩm Tây cũng muốn chân thành trả lời cho cô ấy: Phương diện kia của cô thật sự rất bình thường!

Tuy rằng rất dịu dàng, kỹ năng thành thạo lâu dài, nhưng cũng không học một biết mười khám phá sáng tạo một chút nào đâu!

Hạ Cẩm Tây quay đầu nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, Trịnh Tiêu hỏi cô: "Cô đang suy nghĩ cái gì?"

Hạ Cẩm Tây: "Cô quản tôi."

Trịnh Tiêu: "Ý của tôi là, cô đang suy nghĩ cái gì sao không nhìn đường, có phải tôi tiến sai lối vào rồi hay không?"

Hạ Cẩm Tây điều chỉnh lại tầm mắt, xem xét bảng hướng dẫn ở bãi đỗ xe, phát ra một tiếng cảm thán nhỏ nhỏ: "F***."

Tiến sai lối vào rồi, vị trí bãi đỗ xe ở chung cư của cô rất phức tạp, đi vào lối này thì không thể nào đến thang máy lên nhà cô.

"Cô......" Hạ Cẩm Tây giơ tay chỉ chỉ, "Vòng một vòng đi ra ngoài đi."

Trịnh Tiêu cười nói: "Lần này cần tập trung nhìn nha."

Hạ Cẩm Tây méo miệng, lực chú ý phóng tới trên đường.

Khi chiếc xe nhìn thấy bầu trời lần nữa, di động của cô vang lên. Pan điện thoại đến, Hạ Cẩm Tây nhận nghe.

"Giám đốc Hạ, bây giờ cô cần phải nói cho tôi nghe đã xảy ra chuyện gì." Pan nói, "Gọi điện thoại cho Na Na không được, không có trợ lý bên cạnh, không về ký túc xá không về nhà, chúng tôi thật sự không tìm thấy em ấy."

Hạ Cẩm Tây hít sâu một hơi thật dài: "Một tiếng rưỡi trước, tôi gặp em ấy lần cuối là ở Khai Nguyên. Còn chuyện gì thì chờ đến khi tìm được em ấy rồi tự cô hỏi đi."

Pan: "Cảm xúc của em ấy có phải không ổn định đúng không?"

Hạ Cẩm Tây cười, giọng nói rất lạnh: "Tôi đang muốn hỏi cô đấy, cảm xúc của em ấy lúc đi khỏi công ty có ổn định không?"

Pan không nói.

Hạ Cẩm Tây: "Thời gian đã bao lâu rồi, cô mới phát hiện không tìm được người, nên tìm như thế nào thì tìm như thế đó đi, không thấy thì báo cảnh sát!"

Nào dám tùy tiện báo cảnh sát. Trâu Y Na chính là nhân vật nổi tiếng của công chúng.

Sau khi cúp điện thoại, Trịnh Tiêu đợi trong chốc lát, mới hỏi Hạ Cẩm Tây: "Chúng ta bây giờ đi nơi nào?"

Hạ Cẩm Tây chỉ chỉ phương hướng: "Rẽ qua bên kia là lối vào khu B."

Trịnh Tiêu nhìn cô một cái: "Không đi tìm người sao?"

Hạ Cẩm Tây: "Tôi không phải là chó cứu hộ."

Trịnh Tiêu: "Biết đâu cô gọi điện thoại cô ấy sẽ nghe."

Hạ Cẩm Tây: "Lúc này khẳng định em ấy đã tắt máy, ai điện thoại đều không nghe."

Trịnh Tiêu không hỏi lại, qua một lát, Hạ Cẩm Tây bổ sung nói: "Yên tâm đi, em ấy không phải kiểu người đòi chết đòi sống."

Trịnh Tiêu: "Ừm."

Thời gian sau đó, Pan không gọi điện thoại đến nữa, Hạ Cẩm Tây cũng không nhắc đến Trâu Y Na.

Hai người về nhà thu dọn xong, Hạ Cẩm Tây xử lý hồ sơ công việc, Trịnh Tiêu xem TV.

Sau đó lẫn nhau nói ngủ ngon, giống như tối hôm qua, một người ngủ trong phòng, một người ngủ trên sô pha.

Rét tháng ba ở thành phố Bắc rất lạnh, ban đêm, hầu hết mọi người đều hướng về ổ chăn ấm áp. Ngoại trừ một số rất ít người đang thương tâm.

Sau khi Trâu Y Na ra khỏi trung tâm thương mại, liền bước nhanh đến công viên bên cạnh, nơi nào ít người thì chui vào nơi đó, cuối cùng đi vào trong rừng cây nhỏ, đánh vào thân cây cứng rắn vài cái, sau đó ngồi xổm xuống hu hu hu mà khóc một trận.

Lát sau, cô liền bị tiếng điện thoại quấy rối.

Đều là người của U, ai cũng gọi điện thoại đến, chỉ không có Hạ Cẩm Tây.

Trâu Y Na cảm thấy mỗi một tiếng chuông đều giống như một cây đao, đâm vào trái tim vỡ nát của cô. Cô tắt di động, lau nước mắt, chân ngồi xổm đến tê rần, cũng không muốn khóc nữa.

Vì thế ra khỏi rừng cây, mua một phần lẩu Oden, ngồi xuống ghế dài bên cạnh hồ nhân tạo.

Không có người, trên mặt hồ chỉ có một ít cành lá sen tàn.

Trâu Y Na ăn thịt từng ngụm từng ngụm, cay, nhiều dầu, nhiều tinh bột, tất cả đều là thứ mà ngày thường không thể ăn. Hôm nay cô thật sự ăn không ít, có cảm giác như từ bỏ cuộc sống.

Từ khi vào U, đây vẫn là lần đầu tiên, cô vứt công việc, lý tưởng của mình ra sau đầu, chỉ đơn thuần hưởng thụ một đoạn cảm xúc.

Cho dù, nó không phải cảm xúc tốt đẹp gì.

Lúc ăn đến một nửa, cô ợ lên một cái, nhìn thấy trên hồ có một bóng người.

Người nọ có mái tóc hơi dài, vóc dáng rất cao, ăn mặc vô cùng phong phanh, đi chậm rì rì, đi đến phía trước tầm mắt của Trâu Y Na liền dừng lại bước chân, đối mặt với mặt hồ, làm ra tư thế như chuẩn bị xuống nước.

Trâu Y Na hoảng sợ.

Người nọ lui về phía sau vài bước, mục tiêu rõ ràng, nhìn như muốn lấy đà, sau đó phi thân nhảy vào hồ.

Không thể có khả năng nào khác, ban đêm trời lạnh, quần áo giày đều mặc, chính là muốn tự sát.

Trong đầu Trâu Y Na lung tung rối loạn, không tạo ra được một suy nghĩ hoàn mỹ, chỉ có thể ôm cái hộp trong tay chạy nhanh tới trước mặt người nọ, vừa chạy vừa kêu: "Này, Này!"

Cô kêu rất to, người nọ quay đầu lại.

Trâu Y Na chạy nhanh vài bước tới trước mặt, giơ lẩu Oden, đầu nóng lên, nói: "Cô ăn cái này không?"

Trên mạng có nhiều người viết tâm thư tự sát trên Weibo, phương thức mọi người khuyên ở phần bình luận nhiều nhất chính là liệt kê ra vô số món ăn ngon.

Đồ ăn, là thứ an ủi đơn giản nhất.

Người nọ nhìn Trâu Y Na, rồi nhìn nhìn hộp lẩu Oden đang giơ cao cao kia, nghiêng nghiêng đầu nói: "Ăn."

Trâu Y Na chỉ chỉ hàng ghế phía sau cô vừa ngồi, nơi đó cách hồ rất xa, tương đối an toàn: "Chúng ta qua bên kia ngồi ăn."

"Được." Người nọ đồng ý.

Trâu Y Na nhanh chóng dẫn theo người nọ rời xa bờ hồ, hai người ngồi xuống ở trên ghế, Trâu Y Na chọn một xiên đưa qua: "Ăn cái này."

"Được." Người nọ nhận lấy, không hề kiêng kỵ mà ăn.

Lúc này Trâu Y Na mới nhẹ nhàng thở ra, tim cô đập hơi nhanh, hiện tại bình tĩnh lại mới có thể nhìn đến gương mặt của người này. Là một cô gái, nhưng rất có góc cạnh, mũi cao thẳng, đường cong xương hàm vô cùng đẹp.

Trâu Y Na nói: "Cô rất đẹp nha."

Cô gái nhìn cô một cái: "Cũng được."

Trâu Y Na: "Gương mặt rất có đường nét, vóc dáng cũng cao, nếu nhìn vào...... Rất là đặc biệt."

Cô gái: "Ừm."

Cô ấy ăn luôn miệng, đã ăn xong một xiên.

Trâu Y Na đưa hộp qua: "Cô tự lấy đi."

Cô gái tùy tiện cầm một xiên, Trâu Y Na hỏi: "Ăn ngon không?"

Cô gái: "Không tệ."

Trâu Y Na: "Cho nên cuộc sống vẫn còn rất tốt đẹp mà."

Cô gái dừng một chút, đột nhiên quay đầu nhìn cô: "Cô cảm thấy cuộc sống tốt đẹp sao?"

Trong lòng Trâu Y Na căng thẳng, suy nghĩ, đây là đề tài phải thảo luận với người muốn tự sát, vì thế nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, đặc biệt nghiêm túc nói: "Tốt đẹp."

Cô gái cắn một viên ở trong miệng, giọng nói ô ô thì thầm không rõ ràng: "Vậy tại sao cô lại ở chỗ này?"

"Ừmm......" Trâu Y Na cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy việc này không thể hoàn toàn nói dối, cũng không thể hoàn toàn nói thật, thật giả trộn lẫn một nửa, có thể đạt được mục đích là được.

Vì thế cô nói: "Cuộc sống hầu hết đều tốt đẹp, nhưng khó tránh khỏi có lúc tâm trạng không tốt."

"Hơn nữa đôi khi số mệnh không được may mắn, ví dụ như người cô thích không thích cô, ví dụ như áp lực công việc rất lớn."

"Hay...... Cô đã nỗ lực rất nhiều, nhưng dường như không có hiệu quả gì cả."

"Nhưng đây đều chỉ là tạm thời, lúc nào buồn bực thì ăn chút đồ ăn ngon, khóc thì cứ khóc, đau thương trong chốc lát, sau đó nên làm cái gì bây giờ đây."

Trâu Y Na nhìn chằm chằm mặt hồ: "Vẫn phải tiếp tục nỗ lực thôi, chờ đến khi cô cảm thấy cô đã làm đến cuối cùng, lúc đó từ bỏ cũng không muộn."

Cô gái hỏi: "Cô luôn nỗ lực như thế nào?"

Trâu Y Na: "Tôi làm việc không biết ngày đêm, thức khuya mỗi ngày, tôi kìm nén cơn giận, bị rất nhiều người mắng, tôi nhìn lén nguyện vọng của cô ấy, giúp cô ấy thực hiện nguyện vọng, tôi thậm chí biến thành một người theo dõi cuồng, tôi còn cưỡng hôn người khác......"

Cô gái: "Oh wow."

Trâu Y Na lắc lắc đầu: "Tóm lại làm chuyện rất xấu hổ, tôi cũng không biết sau này lăn lộn ở trong công ty như thế nào."

Cô gái: "Hạ Cẩm Tây sao?"

Trâu Y Na sửng sốt: "Hả?"

Cô gái: "Người cô thích là Hạ Cẩm Tây sao?"

"A a a a a!!!!" Trâu Y Na điên rồi, sống lưng giống như bị cắm vào một cây kiếm, lạnh từ đầu đến chân.

Lúc cô chạy đến cứu cô gái này, ánh mắt cô ấy nhìn cô không có bất kỳ cái gì khác thường.

Lúc cô nói chuyện phiếm với cô gái này, cô ấy vẫn luôn lo ăn cũng không đáp lại cô nhiều.

Vì thế Trâu Y Na cảm thấy an toàn, cô cũng không có hot đến nỗi tùy tiện đụng phải một người liền sẽ bị nhận ra, cô nghĩ tối lửa tắt đèn, qua đêm nay, cho dù cô gái này ở trên mạng nhìn thấy cô, cảm thấy quen mắt, cũng không dám xác nhận có phải mình gặp được người nổi tiếng hay không.

Kết quả hiện tại, cô ấy nhẹ nhàng nói ra tên của Hạ Cẩm Tây. Không phải tên Trâu Y Na, mà là tên Hạ Cẩm Tây.

Đây rốt cuộc là tình huống gì, mới có thể khiến cho người ta nhảy vọt qua bước này, nói thẳng ra tên của người cô yêu thầm.

Trâu Y Na thật sự luống cuống, xấu hổ cùng sợ hãi làm cô có xúc động muốn giết người diệt khẩu, vì thế liền nâng cái hộp trên tay, úp lên trên đầu của cô gái này.

Nước sốt văng khắp nơi, đồ ăn rơi tán loạn, trên tay cô gái còn cầm một xiên chưa ăn xong, tất cả đều đổ lên trên đầu cô ấy.

Cô gái cũng sửng sốt, Trâu Y Na nắm lấy quần áo của cô ấy, dùng sức lay động: "Cô là ai! Cô có phải paparazzi không! Có phải trên người của cô có cameras, có bút ghi âm hay không? Tôi nói cho cô biết, nếu cô dám nói ra chuyện đêm nay một chữ, tôi thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cô!!!!"

Cô gái: "Dùng pháp luật uy hiếp là được, không cần làm quỷ."

Trâu Y Na: "Cô còn dám nói!!!!"

Cô gái ngậm miệng, Trâu Y Na: "A a a a a a!!!!"

Chờ cô kêu đến mệt mỏi, hoảng sợ đến mệt mỏi, trạng thái của cô gái đã thảm không nỡ nhìn.

Nhưng Trâu Y Na vẫn không buông cô ấy ra, cô còn nắm chặt cổ áo cô ấy, dùng một bàn tay lấy di động từ trong túi.

Cô muốn gọi điện thoại, mặc kệ là cho Pan hay báo cảnh sát đều được, nhưng di động vừa mở ra, thông báo của các cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn điên cuồng hiện lên làm cô không ấn được màn hình.

Vài giây sau, di động trực tiếp tối thui. Pin yếu tự động tắt máy......

Trâu Y Na: "......"

Lúc trước cô thật sự không nghĩ tới việc tìm cái chết, nhưng hiện tại cô thật sự muốn chết.

Cô quay đầu trừng mắt nhìn người trong tay, thấp giọng nói: "Cô đứng lên."

Cô gái: "Cô bình tĩnh một chút."

"Vừa rồi không phải cô muốn nhảy hồ sao?" Trâu Y Na lôi kéo cô ấy, muốn túm cô ấy lên, "Đi tới, nhảy."

Cô gái: "Tôi không có, cô nói bậy."

Vóc dáng của người này cao hơn cô rất nhiều, tự nhiên cũng sẽ nặng hơn rất nhiều.

Trâu Y Na lôi kéo một lúc lâu, cũng không di chuyển được một chút nào, ngược lại cảm xúc của cô quá mức kích động làm tiêu hao thể lực, lôi kéo lôi kéo đến hai chân mềm sắp không đứng được.

"Tôi cùng cô nhảy." Trong giọng nói của Trâu Y Na mang theo tiếng khóc nức nở, lúc này cô cũng không muốn khóc, chỉ là thể chất của cô như vậy, khi kích động liền dễ dàng khóc, khi sợ hãi càng dễ dàng khóc.

Huống chi hiện tại cô ấm ức vô cùng, cô cảm thấy ra mắt ở vị trí cao đã tiêu hết tất cả may mắn của cô rồi, nên mới có thể lâm vào hoàn cảnh buồn cười như bây giờ.

"Vì sao muốn theo dõi tôi, vì sao muốn chụp lén tôi......" Cô lên án, "Tôi có lòng giúp cô, tôi cho cô ăn cái gì, sao cô có thể đối với tôi như vậy......"

Cô gái giơ tay nắm lấy phía sau cổ áo của cô: "Cô nghe tôi nói......"

Trâu Y Na: "A a a a tôi không nghe cô dựa vào cái gì mà nắm cổ tôi......"

Cô gái hít sâu một hơi, đột nhiên quát: "Được rồi! Dừng!"

Một tiếng quát này dồn khí đan điền, như sư tử hà đông rống, Trâu Y Na run lên một chút, lời nói trong miệng cũng đứt quãng: "Cách......"

Cô gái thẳng thắn nói một tràng: "Tôi tên là Chân Mộng thực tập sinh của Tinh Nguyên tháng sau sẽ tham gia chương trình tuyển chọn thần tượng của Avocado ông chủ của chúng tôi coi các cô là đối thủ cạnh tranh lớn nhất nên mỗi ngày cho chúng tôi xem video thi đấu của các cô vì vậy tôi đương nhiên nhận ra cô!"

Trâu Y Na: "......"

Chân Mộng: "Tôi vừa rồi không có muốn nhảy hồ nhà tôi ở gần đây tôi tới rèn luyện thân thể tùy tiện chạy nhảy thoăn thoắt ngược xuôi cô tự cho là tôi muốn tự sát cho tôi ăn còn muốn nói chuyện cuộc đời với tôi lại đổ đồ ăn lên đầu tôi việc này nói ra thì ai tin đây rốt cuộc là cô mất mặt hay tôi mất mặt hả!"

Trâu Y Na: "......"

Chân Mộng: "Muốn tôi chỉ lên trời thề không nếu vừa rồi tôi nói một câu nói dối trời đánh...... Sao cô không chặn tôi lại?"

Trâu Y Na buông lỏng tay ra, đứng thẳng sống lưng cao ngạo mà nhìn cô ấy: "Vì sao tôi phải chặn cô?"

Chân Mộng: "Giống như phim truyền hình tới cảnh này nữ chính đều phải che miệng của nam chính và nói không cần em không cần anh thề......"

Trâu Y Na: "Cô là nam chính sao?"

Chân Mộng: "Hai ta cũng không khác biệt lắm."

Trâu Y Na: "Không khác chỗ nào?"

Chân Mộng dừng một chút, cười rộ lên: "Thôi được, tôi cũng nói bí mật của tôi cho cô nghe, như vậy chúng ta nắm được nhược điểm của nhau."

Trâu Y Na không nói tiếp, nhìn chằm chằm cô ấy.

Chân Mộng chỉ vào mặt mình: "Cô nhìn tôi thấy giống gì?"

Trâu Y Na: "Giống gà phủ sốt rớt vào nồi canh."

Chân Mộng: "......"

Chân Mộng: "Tôi là les."

Trâu Y Na: "Ờ."

Chân Mộng: "Tôi là les đặc biệt được yêu thích, tùy tiện chụp một bức ảnh, đều có rất nhiều rất nhiều người nháy mắt với tôi."

Trâu Y Na: "Ờ."

Chân Mộng: "Nhưng có một chuyện, tôi chưa từng yêu đương với ai."

Trâu Y Na: "......"

Nhan sắc của Chân Mộng thật sự rất les, nếu hôm nay ở trên đường cái đụng phải cô ấy, ánh mắt đầu tiên khi đi ngang qua, radar của Trâu Y Na sẽ vang bùm bùm ngay.

Phong cách của cô ấy quả thật rất được yêu thích, diện mạo tuấn tú thân cao chân dài, đừng nói cong, ngay cả gái thẳng cũng sẽ thích.

Người như vậy mà chưa yêu bao giờ, xác thật là mới lạ. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ để xem là nhược điểm trí mạng.

Vì thế Trâu Y Na nói: "Không đủ."

Chân Mộng tức giận đứng lên.

Trâu Y Na chỉ cao tới ngang xương quai xanh của cô ấy, có vẻ đặc biệt không được khí thế, vì vậy lui lại phía sau mấy bước kéo ra khoảng cách.

Chân Mộng chỉ lên trời: "Tôi nói một chuyện khác."

Trâu Y Na nhướng mày: "Mời nói."

Chân Mộng: "Tôi ngủ nghiến răng."

Trâu Y Na: "Lúc tôi bị áp lực cũng nghiến."

Chân Mộng: "Tôi đặc biệt thích nặn mụn."

Trâu Y Na: "Trên đời này có người không thích nặn mụn sao?"

Chân Mộng: "Tôi đi WC không đóng cửa WC lại!!!!"

Trâu Y Na: "Nhà vệ sinh công cộng cũng không đóng? Cô thắng."

Chân Mộng: "......"

Trâu Y Na xoay người nhìn nhìn: "Cô vừa rồi nói cô ở gần đây."

Chân Mộng: "Đúng vậy."

Trâu Y Na: "Các cô không có ký túc xá tập thể sao?"

Chân Mộng: "Có thể tự ở riêng, tôi không phải đối tượng được bồi dưỡng đặc biệt."

Trâu Y Na: "Đến chỗ cô ở đi, hòa thượng chạy được còn miếu đứng yên*."

(*chỉ dù cho có thể chạy trốn được tạm thời, nhưng vì những thứ liên can khác không thể thoát khỏi, nên cuối cùng vẫn không thể nào trốn được.)

Chân Mộng cũng không do dự một chút nào, đi trước dẫn đường: "Được thôi."

Trâu Y Na: "Thuận tiện cho tôi nạp pin điện thoại."

Chân Mộng: "Được, không thành vấn đề."

Trâu Y Na: "Thuận tiện cho tôi ở một đêm."

Chân Mộng quay đầu nhìn cô: "......"

Trâu Y Na cau mày: "Yên tâm, tôi không có hứng thú với cô."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play