Dưới ánh đèn đêm, Trịnh Tiêu hướng lòng bàn tay lên trên, nhìn là biết muốn dắt tay.

Nhưng hiện tại Hạ Cẩm Tây đang xử lý dựa theo phương thức khách sáo nhất, giống như cô đi gặp khách hàng, chỉ đưa đầu ngón tay qua, nắm lấy tay cô ấy lắc lắc nhẹ.

Sau đó mau chóng buông ra, xem như đã nắm tay. Trịnh Tiêu hơi khựng lại, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa một chút rồi thu tay về.

Hạ Cẩm Tây hỏi cô ấy: "Nhà cô là căn nào?"

Trịnh Tiêu nói: "Không phải nhà, là thuê sân."

"Ở thành phố Bắc, có sân đều là gia đình giàu có." Hạ Cẩm Tây hỏi cô ấy, "Cô biết lái xe không?"

Trịnh Tiêu: "Biết."

Hạ Cẩm Tây móc chìa khóa ra, đưa tới trước mặt cô ấy: "Vậy giúp tôi đậu xe đi, không quen tình hình giao thông, tôi sợ đậu không tốt."

"Được." Trịnh Tiêu tiếp nhận chìa khóa, nói, "Cô đi theo xe."

Hạ Cẩm Tây lui lui sang bên cạnh, Trịnh Tiêu thuận lợi khởi động xe, sau đó chậm rì rì chạy về phía trước.

Hạ Cẩm Tây: "......"

Cô đành phải giống như Trịnh Tiêu nói, đi theo xe.

Vốn dĩ cho rằng không hai bước liền đến, kết quả đi ra ngoài một đoạn đường, xe còn chạy, không có một chút ý định muốn tăng tốc hay quẹo vào đâu.

Hạ Cẩm Tây cảm thấy chân hơi lạnh, bước nhanh tới trước mặt cửa kính ghế điều khiển: "Còn bao xa vậy?"

Trịnh Tiêu chỉ chỉ một ngọn đèn đường phía trước: "Chỗ ở dưới đèn kia."

Hạ Cẩm Tây nhìn nhìn, từ đây đến ngọn đèn kia khoảng cách ít nhất còn 500 mét.

Hạ Cẩm Tây: "......"

Hạ Cẩm Tây nở nụ cười của công việc: "Vậy cô lái nhanh qua đó đi."

Trịnh Tiêu: "Một mình cô ở lại tôi không yên tâm."

Hạ Cẩm Tây: "Vậy cô để tôi lên xe đi."

Trịnh Tiêu xuyên thấu qua nửa cửa kính xe đã được hạ xuống, nhìn cô.

Hạ Cẩm Tây từ ánh mắt của cô ấy đọc ra được...... Cảm giác phụ huynh hung dữ với con cái.

Hạ Cẩm Tây: "......"

Hạ Cẩm Tây không còn tươi cười, mặt lạnh xuống: "Cô đây là có ý gì?"

Trịnh Tiêu ngừng xe, nói với cô: "Lên xe."

Hạ Cẩm Tây không nhúc nhích, cô nhìn Trịnh Tiêu, mày vẫn nhíu lại: "Giải thích rõ ràng thái độ của cô, nếu không, không phải tôi lên xe, mà là cô xuống xe."

Trịnh Tiêu nói: "Cô không dắt tay của tôi."

Hạ Cẩm Tây: "Tôi cảm thấy hoàn cảnh vừa rồi không cần thiết phải dắt tay."

Trịnh Tiêu: "Cô tức giận nhưng làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra."

Hạ Cẩm Tây: "Cô cảm thấy vừa rồi cô nói những lời đó sẽ làm cho tôi vui vẻ sao?"

Trịnh Tiêu: "Sẽ không."

Cô ấy ngừng xe, mở cửa xe ra, bổ sung nói: "Không vui thì nên giống như bây giờ, không cần thiết chịu đựng."

Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình thật sự có bệnh.

Chính mình có bệnh mới suy nghĩ kết giao với người như Trịnh Tiêu.

Người như vậy đừng nói làm bạn gái, căn bản ngay cả bạn bè cô cũng không xứng có được.

Hạ Cẩm Tây trực tiếp kéo cửa ghế lái, nghiêng đầu nói: "Xuống xe."

Trịnh Tiêu ngoan ngoãn xuống xe.

Hạ Cẩm Tây ngồi trở lại vào vị trí của mình, nói: "Tôi không đến nhà của cô nữa, hôm nay tôi tới có chút việc muốn nói với cô."

Trịnh Tiêu ôm ôm áo khoác: "Cô nói đi."

Hạ Cẩm Tây: "Mấy con búp bê lên tiết mục lần trước, cô xem có thể bán cho tôi với giá chiết khấu được hay không, so với giải thích tình huống ngày đó, để Trâu Y Na trực tiếp có được những con búp bê kia sẽ tương đối tiện hơn."

Trịnh Tiêu: "Hoa Nhài không được, ba con kia có thể."

Hạ Cẩm Tây không nhịn lại tính tình của mình nữa, giọng điệu thực hung dữ: "Bây giờ cô lại để ý Hoa Nhài? Lúc trước không phải vừa mở miệng chính là nói tôi muốn thì sẽ trực tiếp đưa cho tôi sao?"

Trịnh Tiêu: "Có thể cho cô."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu nhấn mạnh: "Không cho người khác, cũng không bán cho người khác."

Hạ Cẩm Tây há miệng muốn nói, Trịnh Tiêu làm lời nói của cô đổ trở về cổ họng: "Bao nhiêu tiền cũng không bán, tôi không thiếu tiền."

Hạ Cẩm Tây: "......"

Trịnh Tiêu: "Bây giờ cô muốn tôi sẽ đi lấy."

Hạ Cẩm Tây là người làm ăn thành thục, nói xong cuộc điện thoại vừa rồi với Trịnh Tiêu, Hạ Cẩm Tây liền xác định, cô hiện tại ở chỗ này chỉ có một mục tiêu duy nhất, chính là lấy được mấy con búp bê đó.

Trước kia cô đoán không ra Trịnh Tiêu, hiện tại Trịnh Tiêu đã nói cho cô nghe về cô ấy chân thật, Hạ Cẩm Tây thật sự không cần phải vội vàng dây dưa lần nữa.

Hết thảy vì ích lợi là tốt nhất, tiền vĩnh viễn đều sờ đến được, cầm được, rành mạch rõ ràng.

Hạ Cẩm Tây nuốt lửa giận của mình vào, chỉ để lại nét mặt lạnh băng, nói: "Tôi muốn, cô đi lấy."

"Được, chờ tôi một lát." Giọng điệu của Trịnh Tiêu bình thản dịu dàng.

Cô ấy xoay người đi lên phía trước, không có Hạ Cẩm Tây, cô ấy đi rất nhanh.

Hạ Cẩm Tây nhìn bóng dáng của cô ấy ẩn nấp vào màn đêm, thật sự bội phục người này, mặc kệ xảy ra cái gì đều không thay đổi sắc mặt.

Hoặc là nói, việc xảy ra với Trịnh Tiêu từ trước đến này mà Hạ Cẩm Tây đã nhìn thấy, cô ấy đều không để bụng thôi.

Hạ Cẩm Tây cảm thấy khó chịu. Đã rất nhiều năm, cô không trải qua cảm giác khó chịu này.

Từ khi biết tính hướng của mình, hơn nữa sau khi come out với người nhà, con đường tình cảm của Hạ Cẩm Tây đi rất táo báo lại ngay thẳng. Thích người nào liền theo đuổi, không thích liền chia tay, muốn lên giường liền tìm người, muốn yêu đương hầu như cũng không thất bại.

Vừa mới bắt đầu còn có người cô không thể theo đuổi, sau đó, cô hiểu được thích chỉ là ảnh hưởng nhất thời của kích thích tố, con người không ai hoàn mỹ, bề ngoài càng ưu tú dưới nội tâm bị cất giấu càng thối nát, tình cảm, cũng chỉ là đòi lấy lẫn nhau cùng thỏa mãn sự ích kỷ.

Vì thế, không còn có người cô không thể theo đuổi, bởi vì cô không theo đuổi người nữa.

Được thì được, không được thì không được, không có người này, vẫn có người khác.

Cô càng tùy ý, lại càng phóng khoáng, càng phóng khoáng, lại càng có người hướng đến cô như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Mấy năm nay, cô làm bị thương đến trái tim của không ít người, trên mặt nhìn như dịu dàng, trong lòng lại cảm thấy những người đó trẻ con.

Rốt cuộc, ở ác gặp dữ.

Cô gặp một người càng không để bụng cái gì là thích hay không thích, mờ ám hay không mờ ám.

Cô thậm chí cảm thấy Trịnh Tiêu khuyết thiếu hứng thú tham dự với toàn bộ nhân loại, cô ấy chỉ nhìn từ xa xa, gặp được cái đẹp liền sát vào để thưởng thức, kết thúc thưởng thức là có thể nói thẳng ra những lời nói làm tổn thương người.

Bạn còn không thể nào trách cô ấy, bởi vì sự thật là như thế.

Bạn thậm chí còn muốn cảm ơn cô ấy đã thẳng thắn thành khẩn, nhắc nhở bạn chớ có rơi vào vũng bùn.

Hiện tại vẫn còn khả năng rút ra.

Hạ Cẩm Tây ôm chặc ngực mình, hít sâu hai hơi, bình tĩnh lại cảm xúc vừa rồi vẫn luôn tích lũy không có cách nào bùng nổ.

Cô thừa nhận bản thân có hứng thú với Trịnh Tiêu, nhưng cô có thể dựa vào sức mạnh ý chí của mình để kết thúc nó.

Thời gian Trịnh Tiêu đi thật lâu, lâu đến đủ cho Hạ Cẩm Tây thời gian làm cô khôi phục lại như thường.

Chờ đến khi Trịnh Tiêu xuất hiện trở lại trong tầm mắt cô, Hạ Cẩm Tây cảm thấy mình thật sự nên làm giống như Trịnh Tiêu yêu cầu, vừa không che giấu cảm xúc chân thật của mình, vừa không để cục diện chạy theo hướng tự hủy diệt.

Trịnh Tiêu đi tới trước mặt xe, gõ gõ cửa xe.

Hạ Cẩm Tây hạ cửa xe xuống, Trịnh Tiêu ý bảo cái rương trong tay mình: "Đồ vật đều ở chỗ này, tôi bỏ thêm nhiều mấy bộ linh kiện."

Hạ Cẩm Tây mở cửa xe phía sau ra: "Để phía sau đi."

Trịnh Tiêu để vào giúp cô.

Hạ Cẩm Tây lấy di động ra, chuẩn bị chuyển khoản: "Bao nhiêu tiền?"

"Ba con kia giá bán là 9000." Trịnh Tiêu nói.

Hạ Cẩm Tây chuyển 27000 qua.

Trịnh Tiêu: "Không phải mỗi con 9000, tổng cộng là 9000."

Hạ Cẩm Tây trừng mắt nhìn cô ấy: "Cô cho rằng tôi khờ sao? Sao có thể chỉ 9000."

Trịnh Tiêu chỉ chỉ di động: "Cô có thể tra giá cả ở official website một chút, chúng lần lượt là......"

Hạ Cẩm Tây nâng nâng tay, ngăn trở cô ấy báo tên búp bê.

"Tôi biết một chút tình huống, mấy con búp bê đó tuy rằng giá bán đều không cao, nhưng có con không sản xuất nữa, số lượng hạn chế, giá thị trường ở chợ second-hand rất nghiêm trọng." Hạ Cẩm Tây nói giọng lạnh như băng, "Hơn nữa, quý không phải là bản thân búp bê, mà là khuôn mặt do cô trang điểm, còn những linh kiện."

Trịnh Tiêu nói: "Tôi không trang điểm, cũng không bán linh kiện."

Hạ Cẩm Tây: "Cho nên có tiền cũng mua không được, không sản xuất nữa nên càng đáng giá."

Trịnh Tiêu: "......"

Hạ Cẩm Tây sung sướng, cô rũ mắt nhìn di động, giọng điệu như đại gia có tiền: "Tính toán đi, đại khái lấy bao nhiều tiền?"

Trịnh Tiêu: "Đưa cho cô."

Hạ Cẩm Tây: "Tôi không cần."

Trịnh Tiêu: "Vậy tôi lấy Hoa Nhài về."

Hạ Cẩm Tây giương mắt trừng cô ấy: "Tặng tôi rồi còn muốn lấy về, nằm mơ!"

Trịnh Tiêu đột nhiên cười: "Vậy đều đưa cho cô."

Nói xong cô ấy phất phất tay với cô, xoay người chạy đi. Thật sự là chạy, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, thoạt nhìn như chạy trốn rất vui vẻ.

Hạ Cẩm Tây: "......"

Rất mau đã không thấy bóng dáng của Trịnh Tiêu nữa, Hạ Cẩm Tây nhìn cái rương lớn ở ghế sau, thật muốn lấy nó ra ném vào trong sân của Trịnh Tiêu.

Nhưng kỳ thật đến bây giờ rốt cuộc Trịnh Tiêu ở ngôi nhà nào cô cũng không xác định.

Hạ Cẩm Tây mở cửa xe rồi dùng sức đóng lại, "Phanh" một tiếng, chấn động đến mức trong xe đều có tiếng vọng.

Cô mở WeChat kéo Từ Tinh Tinh cùng Phàn Phàm vào một group, trực tiếp gửi tin nhắn thoại.

"Trịnh Tiêu có phải bị bệnh hay không hả!!!"

"Có phải bị bệnh hay không !!!"

"Tôi kiến nghị cô ta đừng giả làm tiên nữ, cô ta trực tiếp đến bệnh viện tâm thần đi!"

"Cô ta cảm thấy khắp thiên hạ đều bị khống chế ở trong tay cô ta phải không, cảm thấy cô ta có chút tiền, có chút danh tiếng trong cái giới nhỏ bé kia liền trở thành vô địch vũ trụ hả?!"

"Sao cô ta tự tin như vậy! Vì sao cô ta rõ ràng bình thường như vậy lại có thể tự tin như vậy hả!!!"

"Cô ta cảm thấy mình làm nghệ thuật, cho nên cũng muốn nghệ thuật cuộc sống hả!!!"

"Cô ta làm việc có thể có chút logic, để người ta cảm thấy cô ta là người chứ không phải là chó hay không hả!!!"

"Hai người có phải bị bệnh theo cô ta rồi hay không hả!!!"

"Tôi nói nhớ cô ta khi nào!!!"

"Truyền bá lung tung lời nói này bộ hai người là học sinh tiểu học sao! Nhìn đôi ta ở bên nhau hai người rất vui sướng sao!"

"Tôi nói cho hai người biết, tôi cùng Trịnh Tiêu xong rồi! Xong rồi! Từ giờ chị đây không quen biết cô ta, cô ta chính là cái rắm, bị chị đây thả ra!!!"

Mắng xong một hồi, Hạ Cẩm Tây cũng không đợi người trong group trả lời, liền giơ tay ném điện thoại tới một bên, sau đó điên cuồng hất tung mái tóc, đạp chân ga lái xe đi ra ngoài.

Thời điểm tiến vào bãi đỗ xe ở nhà cô, cổ họng nghẹn đến đau.

Hạ Cẩm Tây mở cửa sổ xe, hút điếu thuốc. Hút xong sau đó bình tĩnh xuống xe, lấy cái rương ra đem về nhà.

Di động hiện rất nhiều tin nhắn của Từ Tinh Tinh cùng Phàn Phàm.

Hai người hoảng loạn giải thích với cô, an ủi cảm xúc của cô, vừa xin lỗi vừa nhận lỗi, hận không thể xách đầu tới gặp cô.

Lúc này Hạ Cẩm Tây không tức giận với hai cô ấy, hoặc là nói cô căn bản không giận hai cô ấy.

Giữa bạn bè thỉnh thoảng chỉ đùa một chút cô có thể tiếp thu, huống chi đêm giao thừa ngày đó thật sự do cô đã nhắc đến Trịnh Tiêu trước.

Ma xui quỷ khiến mà nhắc đến Trịnh Tiêu, còn là lời nói cực kỳ khiến cho người khác hiểu lầm.

Bị người hiểu lầm thành nhớ cô ấy, cũng không phải sai. Chỉ là bởi vì việc này, Hạ Cẩm Tây mất mặt.

Hạ Cẩm Tây bày ra thiện cảm chói lọi của mình ở trước mặt Trịnh Tiêu, Trịnh Tiêu lại bình tĩnh lý trí giải thích cho cô rằng cô ấy không có ý tứ kia.

Tôi không có ý tứ kia, tôi chỉ thích vì cô đẹp. Tôi không có ý tứ kia, tôi chỉ là thiếu linh cảm.

Tôi không có ý tứ kia, tôi chỉ đối xử tốt với bạn giường lúc trước mà thôi, cô muốn gặp tôi tôi liền tới, giúp một việc loại bỏ một phiền toái, hôn môi hay tình một đêm lần nữa, cũng không vấn đề gì.

Dùng phương thức vô cớ gây rối như thế để phát tiết sự bực bội của Hạ Cẩm Tây với Trịnh Tiêu, cách này có vẻ trẻ con.

Nên cách la hét này, chỉ có thể với người thân cận, Hạ Cẩm Tây thật sự xem Từ Tinh Tinh cùng Phàn Phàm là bạn.

Cô gửi tin nhắn qua: "Thực xin lỗi, vừa rồi cảm xúc của mình hơi kích động. Mình không có việc gì, đã về đến nhà, hai cậu sớm một chút nghỉ ngơi đi."

Từ Tinh Tinh hiểu biết cô, vì thế chỉ an ủi hai câu, liền lôi kéo Phàn Phàm không nói chuyện nữa.

Hạ Cẩm Tây đi pha nước tắm rửa, tẩy đi tất cả mệt mỏi, khi từ phòng tắm ra ngoài mở chút âm nhạc, tâm tình cũng không tệ lắm.

Trịnh Tiêu không nhận chuyển khoản 27000 của cô, Hạ Cẩm Tây không tính toán thỏa mãn ý muốn chỉ đưa 9000 của cô ấy. Thời buổi này, đòi nợ thì khó, đưa người ta tiền cũng khó vậy sao?

Chỉ là số tiền này phải đưa cho chuẩn xác, đưa sạch sẽ, mới biểu hiện ra sự quyết tâm không muốn liên lụy cá nhân gì với Trịnh Tiêu nữa.

Hạ Cẩm Tây bọc áo tắm dài, đi tới trước mặt cái rương.

Cô mở rương ra, bên trong xếp tràn đầy các loại linh kiện gọn gàng ngăn nắp: Quần áo, giày, đôi mắt, tóc......

Hạ Cẩm Tây lấy từng bao từng bao những thứ linh kiện đó ra, để trên bàn.

Sau đó cô thấy được bốn con búp bê, chính xác thì, ánh mắt của cô dừng trên người Hoa Nhài, lại không hề dời đi.

Hoa Nhài vẫn là Hoa Nhài lúc trước, đôi mắt to to, hai má đầy đặn.

Chỉ là trên người em ấy không phải mặc bộ váy trước kia, là trang phục mèo mà hai ngày này Hạ Cẩm Tây đã tưởng tượng qua vô số lần ở trong đầu.

Băng đô tai mèo, váy da nhỏ bó sát người liền thân lộ eo, lộ ra phần đùi giữa váy và tất chân có hình ngôi sao màu đen, áo khoác to lông xù xù.

Hạ Cẩm Tây không tự chủ được mà ngừng lại hô hấp, cô nhẹ nhàng cầm lấy Hoa Nhài, thấy được sau mông em ấy có cái đuôi cột nơ con bướm.

Hình mẫu lý tưởng.

Hạ Cẩm Tây không thể khống chế tất cả động tác nhẹ nhàng của mình, sau đó sửa sang lại bộ quần áo này từng chút từng chút.

Đuôi mèo bởi vì nằm thẳng ở trong rương, bị ép hơi bẹp, cô vuốt nó lại, dựng thẳng lên, cái đuôi cong cong có thể uốn thành bất kỳ hình dạng gì cô muốn.

Quần áo đặc biệt tinh tế, trên áo khoác may chiếc túi hình dạng móng vuốt mèo, dưới váy là đồ lót ren màu đen.

Hạ Cẩm Tây giơ tay đụng vào cái chuông nhỏ trên nội y, đinh linh một tiếng, chọc cho mặt cô đỏ lên một chút.

Như ở trong giấc mộng mới tỉnh, Hạ Cẩm Tây thu tay về, mặc quần áo lại cho Hoa Nhài chỉnh chỉnh tề tề xong, khi đối diện với đôi mắt của Hoa Nhài lần nữa, nhìn thế nào thế nào cũng cảm thấy đây là phiên bản thu nhỏ của Trịnh Tiêu.

Nếu cô không lắm miệng hỏi những vấn đề đó, nếu da mặt cô dày hơn cứ tiếp tục hiểu lầm.

Nếu cô không hề động tâm với Trịnh Tiêu, vậy thì hiện tại có lẽ cô đã cùng Trịnh Tiêu mặc đồ như vậy đại chiến hai hiệp, ướt át dầm dề nằm bên cạnh nhau.

Hạ Cẩm Tây không cách nào hình dung được tâm tình của mình, chỉ cảm thấy mình rơi vào một cái hố sâu, bò ra khỏi hố, tiếp tục vào một cái hố sâu khác.

Vì thế cô chỉ có thể móc di động ra, gửi một tin nhắn trong group của ba người.

【 Mình thật tâm khuyên các cậu, cách Trịnh Tiêu xa một chút. 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play