Năm đấy, Thẩm Quyền là đứa con đầu lòng, ba Thẩm đặt kỳ vọng rất lớn vào hắn, nhưng tất cả hóa thành con số không sau một bản báo cáo kiểm tra tâm lý.

Sau khi Thẩm Quyền bị đưa vào bệnh viện, Thẩm Quang Minh thành người nhận lại tất cả áp lực và kỳ vọng! Anh cũng không cô phụ kỳ vọng của ba Thẩm, bước trên con đường giống hệt ông.

Thẩm Quyền bị rối loạn nhân cách chống xã hội, dĩ nhiên là không có cơ hội trở thành cảnh sát.

Thẩm Quang Minh giương mắt nhìn Thẩm Quyền, bỗng nhiên nghĩ đến mình chưa từng hỏi Thẩm Quyền có muốn làm cảnh sát không.

"A......" Thẩm Quyền gãi đầu, trầm ngâm một lúc mới mở miệng nói: "Còn hơn làm cảnh sát, anh càng thích chơi với cây cỏ hoa lá hơn."

Lương Chấp gật đầu tán thành, không phải ai cũng làm cảnh sát được.

Chợ hoa vô cùng náo nhiệt, Lương Chấp cũng không có hiểu biết gì về hoa, chỉ đơn giản cảm thấy màu sắc cùng hình dạng của các loài hoa kết hợp với chậu hoa nhìn rất đẹp mắt.

Lương Chấp lấy máy ảnh trong balô ra, thỉnh thoảng dừng lại chụp một loại hoa nào đó.

Chụp xong cậu bèn cúi đầu loay hoay với máy ảnh, nhất thời không chú ý đến đường xá, bất cẩn đụng vào người khác.

Trong chớp mắt, cậu ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt, giương mắt nhìn thì phát hiện người cậu đụng ngã là một cô gái, cậu vội vàng đi tới kéo đối phương đứng dậy: "Thật xin lỗi, là tôi không chú ý nhìn đường."

Cô gái có mái tóc đen suôn dài, mặc đồng phục JK, vì bị ngã nên bó hoa trong tay cô rơi xuống đất, cô cười ngọt ngào với Lương Chấp: "Không có việc gì."

Lương Chấp ngồi xuống nhặt hoa cùng cô, trong đầu nói chuyện với hệ thống: "Tao đụng vào em ấy, em ấy còn cười với tao, có khi nào ẻm nhất kiến chung tình với tao không?"

Hệ thống: "......" Xét về mặt nào đó thì quả thật có chung tình.

Cô gái ôm trong tay mười bó hoa khác loại, làm tôn lên vẻ tươi đẹp của cô, cô nói: "Em là Mục Dư Tâm, còn anh?"

"Lương Chấp." Lương Chấp nhìn Mục Dư Tâm cố gắng ôm đống hoa, cậu nhìn bốn phía, rồi như nhìn thấy cái gì, liền nói với cô: "Em đứng đây chờ anh chút."

Mục Dư Tâm nhìn Lương Chấp chạy tới nói gì đó với một người chủ hàng hoa, người chủ nhanh chóng đưa cho Lương Chấp một cái giỏ mây.

Cô nhìn đống hoa trong tay, lúc này mới hiểu hành động của Lương Chấp.

Thật là chu đáo, Mục Dư Tâm nhướn mày.

Lương Chấp cầm giỏ chạy tới, nói: "Em để hết hoa vào giỏ này đi, cầm vậy tiện hơn."

Mục Dư Tâm ra vẻ vừa vui vừa ngại: "Thật sự rất cám ơn anh, giỏ này bao nhiêu tiền để em trả anh."

Lương Chấp xua tay nói: "Không cần, coi như anh xin lỗi đã đụng vào em."

Tướng mạo của Lương Chấp lẫn Mục Dư Tâm đều không phải dạng bình thường, chỉ đứng ở đấy nói chuyện đã rất thu hút sự chú ý.

Thẩm Quang Minh đứng cách đấy không xa thấy cảnh như vậy, anh khó kìm được cơn hân hoan trong lòng, anh quay đầu nhìn Thẩm Quyền bên cạnh: "Anh, anh chưa quên lời mình đã nói tối qua chứ?"

Lương Chấp thích phụ nữ, vậy Thẩm Quyền nên từ bỏ thôi.

Trên mặt Thẩm Quyền quả thật lộ ra một chút buồn bã, hắn cụp mắt, nói: "Anh đi mua hàng đây."

Nói xong, hắn liền đi hướng khác.

Thái độ cùng câu trả lời như vậy làm cho Thầm Quang Minh yên tâm, nếu Thẩm Quyền nói thẳng từ bỏ mới là không thích hợp.

Thẩm Quang Minh gọi: "Anh, anh đợi em một chút, đừng đi nhanh như vậy!"

Lương Chấp đưa giỏ cho Mục Dư Tâm rồi xoay người rời đi, lúc này cậu mới phát hiện đã không thấy bóng Thẩm Quang Minh và Thẩm Quyền đâu, cơ mà trong chợ hoa có bao nhiêu người đến rồi đi cũng là chuyện bình thường, cậu cũng không có ý định đi tìm, đến lúc muốn về thì dùng di động liên hệ nhau là được.

Cậu vừa đi vừa chụp ảnh hoa, đi qua hai cửa hàng, cậu lơ đãng quay đầu thì phát hiện Mục Dư Tâm đang ở phía sau.

Mục Dư Tâm lộ ra nụ cười tự nhiên khi ánh mắt cả hai đụng nhau: "Em rất muốn xem ảnh anh chụp hoa."

Lương Chấp hiểu ra Mục Dư Tâm muốn thêm cách để liên hệ.

Bộ dáng của Mục Dư Tâm đẹp, nói chuyện có duyên, không làm người ta ghét, Lương Chấp cũng không có lý do gì để từ chối đối phương.

Sau khi trao đổi cách liên lạc, hai người cùng sóng vai xem hoa, khác với Lương Chấp chỉ đi chụp ảnh hoa, Mục Dư Tâm gần như nhìn đến loại hoa nào mình thích là quyết đoán mua luôn, chưa được bao lâu, trong giỏ đã nhồi hơn 40 loại hoa bất đồng.

Lương Chấp thấy thế, nói: "Sao em mua nhiều hoa như vậy, là muốn học cắm hoa sao?"

Mục Dư Tâm lắc đầu nói: "Tất cả hoa này đều là tặng cho một người rất quan trọng với em, nhưng mà em không biết anh ấy sẽ thích loại hoa nào, nên em nghĩ cứ mua hết đi, chắc sẽ chọn ra được một loại."

Lương Chấp nghe vậy còn tưởng Mục Dư Tâm muốn tặng cho bạn trai, cậu không có tình cảm vượt qua bạn bè đối với Mục Dư Tâm, tự nhiên cũng không có cảm giác gì nhiều, chỉ cười nói: "Em có tâm như vậy, anh tin cậu ta nhất định sẽ rất cảm động."

"Nói vậy thì thật là tốt quá." Mục Dư Tâm đung đưa giỏ trong tay, khóe miệng cũng nhếch lên cao hơn, ý cười tỏa ra cả khuôn mặt.

"Vậy anh thích loại nào trong đám hoa này của em?" Mục Dư Tâm hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play