So với việc hoàng hậu thích giao du yến tiệc, hoàng đế Diệp Thiên đế quốc hiếm khi lộ diện trước mặt mọi người.

Một vài chương đầu tiên của "Khuynh đảo tinh cầu" đã giới thiệu ngắn gọn bối cảnh thời đại trong tiểu thuyết – Diệp Thiên đế quốc ban đầu là bá chủ của tất cả các tinh cầu, nhưng nhiều thập kỷ trước, hoàng thất của đế quốc đã phát động một cuộc chiến tranh sai lầm, dẫn đến đế quốc bị chia cắt, sức mạnh cũng sụt giảm nghiêm trọng. Kể từ đó, quyền lực quân sự của hoàng gia đã bị tước mất, và cho đến nay vẫn chỉ có một đội vệ binh hơn 1.000 người.

Mặc dù vị hoàng đế trước mặt đã cố ý hạ thấp thân phận kể từ khi lên ngôi, nhưng ký ức về nguyên chủ luôn nhắc nhở Đoạn Hành Dạ - hắn tuyệt đối bất mãn với sự bất lợi mà hoàng thất gặp phải, thậm chí căm ghét Mạnh Cẩm Hoài, người hiện đang nắm quyền.

Tuy là hoàng thất nằm vùng, nhưng nguyên chủ cũng chỉ gặp hoàng đế vài lần, lần gần đây nhất cũng đã gần mười năm rồi.

Ngay khi Đoạn Hành Dạ đang cố gắng nhớ lại các chi tiết của cuộc gặp lần trước, cả hai đã bước đến cửa thư phòng. “Bệ hạ nói, ngài có thể trực tiếp đi vào.” Thị vệ đi cùng Đoạn Hành Dạ hơi cúi đầu nói, sau đó liền rời đi như chạy trốn… Đoạn Hành Dạ có chút cạn lời liếc nhìn bóng lưng của hắn, đến mức này sao? Rồi cuối cùng cậu cũng hít một hơi thật sâu và từ từ đẩy cánh cửa thư phòng đang khép chặt.

Một hương thơm thoang thoảng bay đến. Sau khi Đoạn Hành Dạ đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy một nam tử đang đứng bên chậu hoa quay lưng về phía mình, lúc này đang cúi đầu nhìn đóa hoa lan tinh xảo trước mặt, trông rất thư thái. Nhưng Đoạn Hành Dạ biết càng như vậy thì càng đáng sợ...

Sau khi nghe thấy tiếng người đẩy cửa bước vào, còn không đợi Đoạn Hành Dạ lên tiếng liền xoay người nhàn nhạt nhìn cậu nói “ Cậu đến rồi.” Sau đó hắn nhẹ nhàng đặt cây kéo tỉa hoa trên tay xuống. Tuổi thọ trung bình của con người trong thời đại này đã lên tới hơn 200 năm, tuy rằng lần gặp mặt cuối cùng đã gần mười năm, nhưng nhìn từ bên ngoài, hoàng đế và Đoạn Hành Dạ không có mấy thay đổi.

Hoàng đế có mái tóc đen hơi dài và ngoại hình hơi giống thư sinh. Nói tóm lại, nếu chỉ xét từ góc độ hình ảnh, hắn không giống như người thống trị đế quốc trong tưởng tượng của mọi người. Nhưng Đoạn Hành Dạ biết rằng người nam nhân trước mặt mình cũng có tham vọng và sự tàn nhẫn giống như tổ tiên của mình.

"Đúng vậy, Hoàng đế bệ hạ..." Nguyên chủ nguyên lai vẫn không biết Mạnh Cẩm Hoài đã thoát khỏi nguy hiểm, cho nên Đoạn Hành Dạ vẫn cúi đầu bình tĩnh như trước. Hoàng đế mỉm cười ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, thỉnh thoảng đưa ngón tay lên đầu gối gõ nhẹ, một lúc sau mới chậm rãi nói với Đoạn Hành Dạ, "Xem ra giáo sư Đoạn vẫn không biết tình huống của hành tinh bên cạnh. ”

Nghe xong lời này, Đoạn Hành Dạ nhíu mày ngẩng đầu.

Nhìn thấy Đoạn Hành Dạ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hoàng đế cũng mỉm cười nhìn cậu, sau đó đứng dậy vỗ nhẹ lên vai Đoạn Hành Dạ nói nhỏ bên tai hắn: "Chúc mừng giáo sư Đoạn. Phu quân của cậu đã biến nguy thành an." Mu bàn tay hoàng đế xoa nhẹ lên má Đoạn Hành Dạ.

Từ nhỏ Đoạn Hành Dạ đã không thích tiếp xúc thân thể với người khác, nhưng lần này hiếm khi bỏ qua sự khó chịu trên mặt.

Mạnh Cẩm Hoài biến nguy thành an, quả nhiên nó giống y như trong nguyên tác!

Không biết vì sao, thân thể Đoạn Hành Dạ khẽ run lên, nay không phải nói cậu có bao nhiêu sợ người nam nhân trước mặt, mà là phản ứng bản năng của cơ thể nguyên chủ. Mặc dù ký ức về những năm cậu được huấn luyện làm đặc vụ ngầm khi còn nhỏ đã dần trở nên mờ nhạt theo tuổi tác, nhưng bản năng của cơ thể này vẫn có một nỗi sợ hãi mãnh liệt đối với người nam nhân trước mặt.

Giọng nói của hoàng đế trầm xuống, Đoạn Hành Dạ lập tức giả vờ rất ngạc nhiên, mở to mắt lẩm bẩm: "Không... không thể nào..." Mặc dù nguyên chủ không quan tâm đến sống chết của Mạnh Cẩm Hoài, nhưng anh ta rất hiểu biết về cơ giáp của mình, rất tự tin, vì vậy sau khi nghe câu này, cậu không thể không có phản ứng.

Thấy vậy, hoàng đế mỉm cười nói với giọng điệu khá mơ hồ: “Ta không cần giáo sư Đoạn giải thích gì cả, chỉ cần ngươi biết gần đây có thể phải chịu khổ?”

Chịu khổ? Đoạn Hành Dạ không hiểu rõ ý trong lời nói của hoàng đế, nhưng nhanh chóng cậu đã có được đáp án.

Hoàng đế lại ngồi xuống ghế sô pha, từ đâu đó lấy ra một chiếc tay cầm làm bằng bạch ngọc. Vừa nghịch ngọc trong tay, hoàng đế vừa tiếc nuối nói: "Lần này sẽ không cho thuốc. Về phần sau này... tùy theo biểu hiện của giáo sư Đoạn."

Thuốc!

Từ này đã kích hoạt một phần ký ức trong tâm trí Đoạn Hành Dạ

Cha mẹ của nguyên chủ từng là nhà khoa học nổi tiếng ở Đế quốc, người đã chết trong một tai nạn thí nghiệm nhiều năm trước. Nguyên chủ vốn là một đứa trẻ mồ côi, lẽ ra phải được gửi đến viện phúc lợi của tinh cầu, nhưng do trời sinh có chỉ số IQ vượt trội và luôn đi theo cha mẹ học về kiến thức cơ giáp, hoàng thất liền nổi lên tâm tư lợi dụng cậu. Một mặt, hoàng hậu giả vờ đồng cảm với cậu và nhận cậu vào hoàng thất, mặt khác đó là bí mật đào tạo chuyên sâu và nghiên cứu lý thuyết cơ giáp.

Và... nguyên nhân khiến nguyên chủ làm việc tận tâm cho hoàng thất không chỉ bởi vì cậu đã bị hoàng thất tẩy não từ khi còn nhỏ, mà còn bởi vì cậu cũng bị dược vật khống chế. Đúng vậy, thế giới của "Khuynh đảo tinh cầu" rõ ràng đã bước vào thời đại tinh tế, nhưng hoàng thất vẫn dùng thuốc để điều khiển các đặc vụ ngầm.

Điều này cũng quá đáng thương đi? Lúc này Đoạn Hành Dạ thật sự muốn trở về thế giới trước kia của mình, liền cầu khẩn tác giả "Ta mỗi ngày đều mệt mỏi" cô gái: Ngươi đừng chơi ta như thế này được không...

Hoàng đế tựa hồ cũng không muốn gặp lại nguyên chủ, cho nên không đợi được Đoạn Hành Dạ nói gì, hắn nhắm mắt lại, hơi hơi vẫy vẫy tay, sau đó có chút sốt ruột nói: “ Hảo, cậu đi đi.”

Cánh cửa gỗ của thư phòng từ từ đóng lại sau khi Đoạn Hành Dạ rời khỏi, cậu lại một lần nữa rơi vào áp lực. Trải qua việc vừa rồi lại một lần nữa nhắc nhở cậu tình cảnh của mình có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng tâm trạng của Đoạn Hành Dạ lúc này là bình tĩnh nhất trong hơn một giờ qua.

Sau khi đối diện với hoàng đế, Đoạn Hành Dạ ý thức rõ ràng được, chính mình nằm vùng cũng không được tin tưởng. Nếu một ngày nào đó Mạnh Cẩm Hoài Mạnh Cẩm Hoài thực sự chết, cậu sẽ chỉ có cái kết là thỏ chết hoặc chó nấu. Vì vậy, cậu cần phải rời khỏi tổ chức bí mật hoàng thất xui xẻo này, và cuộc hôn nhân của cậu với nguyên soái... cũng phải chấm dứt.

Đoạn Hành Dạ đã đắm chìm trong cảm xúc của chính mình, cho đến khi quang não mà cậu mang theo đột nhiên sáng lên cậu mới dừng lại suy nghĩ của mình.

Theo trí nhớ của nguyên chủ, Đoạn Hành Dạ do dự một lúc mới vươn tay mở quang não, lập tức một màn sáng hiện ra trước mắt. Đoạn Hành Dạ lo lắng liếc nhìn hành lang, sau khi xác định thực sự chỉ có một mình, anh mới đọc nội dung trên màn hình.

"Đại học Anro:

Thưa giáo sư Đoạn Hành Dạ, trường chúng tôi chân thành mời ngài tham gia nhóm giảng dạy của học viện cơ giáp..."

Đại học Anro là cơ sở đào tạo bậc cao số một trong vũ trụ, và Học viện Cơ giáp đã đào tạo ra rất nhiều thạc sĩ. Tuy nhiên, là một môn học luôn hướng về phía trước, sau khi người chủ ban đầu phát minh ra một thế hệ máy mới và được thăng chức làm trưởng khoa của viện nghiên cứu, “cơ sở lý luận” một khóa học mà mọi sinh viên chuyên ngành cơ giáp đều phải học rồi cải tiến.

Mặc dù trên tên có ghi từ “cơ sở” nhưng trong mắt hầu hết học viên, khóa học này chẳng liên quan gì đến từ “cơ sở” cả.

Xuất phát từ cơ sở đào tạo bậc nhất vũ trụ, tuy rằng Anro đã giảm bớt độ khó của chương trình học, nhưng đề thi cũng không phải là dễ ăn. Dần dà, khóa học này đã trở thành một củ khoai nóng và giáo viên sẽ được thay thế hàng năm. Ký ức của nguyên chủ nói với Đoạn Hành Dạ rằng, rất nhiều đồng nghiệp của anh trong viện nghiên cứu đã được mời đến Anro giảng dạy, nhưng đáng tiếc kết quả không được tốt lắm.

Giờ đây, Đại học Anro cuối cùng đã gửi lời mời đến dạy cho Đoạn Hành Dạ

Đây thực sự là... Buồn ngủ liền có người cấp gối đầu.

Đoạn Hành Dạ chỉ nhớ rằng trong "Khuynh đảo tinh cầu" có một vai nam phụ tài năng trong ngành dược, người đứng giữa thiện và ác. Nếu tình tiết không sai, thì lúc này thiên tài đang học ở Anro. Bây giờ không đi tìm hắn thì còn chờ tới khi nào? Hơn nữa, đại học Anro cùng Dinh thự của nguyên soái vừa lúc cùng một tinh hệ, chính mình vừa lúc có thể chạy tới để tránh đầu sóng ngọn gió. Phỏng chừng vừa thoát khỏi nguy hiểm nguyên soái không kịp đi tìm mình tính sổ

Một lòng nghĩ đến chạy trốn, Đoạn Hành Dạ liền không do dự nhận lời giảng dạy, sau đó liền mau chóng rời khỏi hoàng cung.

Là viện trưởng của viện nghiên cứu cùng vợ của nguyên soái, Đoạn Hành Dạ cũng có một đội chịu trách nhiệm về cuộc sống hàng ngày. Sau khi nhìn thấy Đoạn Hành Dạ, trợ lý cá nhân của cậu đến và hỏi theo thói quen, “Giáo sư Đoạn, bây giờ cậu có quay lại Nam Chư tinh không?” Nam Chư tinh nơi có Dinh thự của Nguyên soái.

Đoạn Hành Dạ bước lên phi cơ cá nhân của mình, nhẹ nhàng lắc đầu và nói với trợ lý: "Không, đi Độ Quang tinh."

Phi cơ màu đen từ từ bay lên khỏi bệ hạ cánh, rồi di chuyển theo một tư thế cực kỳ đẹp mắt. bay lên những đám mây và lái xe về phía vũ trụ vô tận.

Cùng lúc đó, tại một tinh cầu khác cách khoảng 724.000 ngôi sao, cánh cửa cabin màu trắng bạc chậm rãi mở ra, một nam nhân trẻ tuổi mặc quân phục màu xanh nước biển bước nhanh vào cabin. Đối diện với anh là một cabin dinh dưỡng cao ba thước chứa đầy chất lỏng màu xanh đậm, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện một nam nhân cao lớn đang đứng lặng lẽ trong cabin dinh dưỡng. Phần trên cơ thể của anh ấy là tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, và mọi cơ bắp có thể nhìn thấy bằng mắt thường dường như đã được một nhà điêu khắc tính toán và chạm khắc cẩn thận.

Chỉ là vết sẹo chạy dọc từ vai trái đến sườn phải thật sự quá dữ tợn, phá hủy vẻ đẹp của tác phẩm điêu khắc này.

“Nguyên soái,quang não vừa nhận được tin Đoạn Hành Dạ vừa nhận lời mời giảng dạy từ Đại học Anro, đã khởi hành tới Độ Quang tinh!”.

Sau vài giây, nam nhân trong khoang dinh dưỡng chậm rãi ngẩng đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play