Vào ngày thứ tư mà Đoạn Hành Dạ trở lại làm việc tại viện nghiên cứu, việc cậu lần đầu tiên hướng dẫn nghiên cứu tổ vũ khí đã lan truyền toàn bộ Trân Thúy tinh. Mọi người đều lén nói, không biết vì lý do gì, sau kì nghỉ Đoạn Hành Dạ dường như không giống trước kia.

Mặc dù có những người như Tô Minh Ca, nhưng năng lực đỉnh cao của Đoạn Hành Dạ vẫn được hầu hết mọi người công nhận. Sau khi nghe tin cậu tham gia cuộc họp tổ vũ khí, nhiều người đã đến gặp Đoạn Hành Dạ để trao đổi ý kiến

về các vấn đề gặp phải trong nghiên cứu.

Sau bao ngày chờ đợi và theo dõi, cuối cùng chiến binh đầu tiên của viện cũng đã xuất hiện.

Với tư cách là viện trưởng viện nghiên cứu, Đoạn Hành Dạ cũng phải hoàn thành công việc hành chính. Tỷ như, kinh phí của từng khoa trong viện cần có chữ ký và sự chấp thuận của cậu và những thí nghiệm quy mô lớn cũng cần sự xem xét của viện trưởng trước khi tiến hành.

Ở một lần xét duyệt thí nghiệm, trưởng nhóm nghiên cứu hệ thống điện của viện, vị này vốn vẫn một mực sùng kính Đoạn Hành Dạ, cuối cùng cũng ngập ngừng đưa ra câu hỏi khiến cậu bận tâm. Nhưng Đoạn Hành Dạ không có trả lời nhiệt tình như hắn tưởng tượng... Đoạn Hành Dạ nghe câu hỏi này chỉ ngẩng đầu liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục xem thông tin trong tay mà không nói lời nào.

Hiện trường phi thường khó xử.

Nghe được lời miêu tả đáng thất vọng của trưởng nhóm sau khi đi ra, một đám người muốn giao lưu với Đoạn Hành Dạ lập tức mất đi nhiệt tình. Thậm chí không ít người từng chờ xem bắt đầu chế giễu trưởng nhóm - Trình độ nghiên cứu khoa học của Đoạn Hành Dạ quả nhiên cao, nhưng tính cách lại ích kỷ, chẳng lẽ bây giờ ngươi còn chưa rõ sao?

Nhưng ngay khi đang thất vọng, hắn đột nhiên nhận được một tài liệu trên quang não của mình.

...

Tất nhiên Đoạn Hành Dạ không bỏ qua câu hỏi này. Đúng là hình tượng của cậu cần phải thay đổi, nhưng sự thay đổi lớn về tính cách trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ gây ra sự nghi ngờ và chú ý quá mức từ những người xung quanh. Sau khi nhận được câu hỏi, Đoạn Hành Dạ đã ghi nhớ chúng trong đầu, bây giờ sau nhiều ngày nghiên cứu, cuối cùng anh ta cũng gửi cho người hỏi một bản mô tả chi tiết bằng văn bản, thậm chí còn đính kèm một thí nghiệm mô phỏng dữ liệu bởi quang não.

Viện trưởng đã thực sự thay đổi! Thuyết minh này đã gây ra một sự chấn động lớn trong viện.

Tuy nguyên chủ có chút vô nhân đạo trong việc đuổi người nhưng đối với hầu hết mọi người, khuyết điểm của cậu không phải là "tàn nhẫn" mà là sự thờ ơ với công việc nghiên cứu của toàn học viện. Nhưng bây giờ Đoạn Hành Dạ thực sự bắt đầu trả lời câu hỏi cho những người còn lại trong tổ công tác? Trong khoảng thời gian ngắn, thái độ của một số người từng không hài lòng với cậu bắt đầu lung lay.

Tuy nhiên, Đoạn Hành Dạ không có thời gian để lo lắng về những gì người khác nghĩ về mình. Sau khi giải đáp vấn đề đầu tiên, lập tức mọi người lại đem nghiên cứu mà mình gặp trục trặc đến muốn cậu giải đáp.Lần này, viện trưởng Đoạn quyết tâm thay đổi, thậm chí không có thời gian nghỉ ngơi.

Trong khoảng thời gian này, nhân viên của viện nghiên cứu thường xuyên nhận được văn bản trả lời của Đoạn Hành Dạ vào nửa đêm. Cũng trong vô thức, toàn bộ tòa nhà nghiên cứu đã thay đổi bầu không khí âm trầm.

Trong khi nhận được sự giúp đỡ, các nhân viên của viện nghiên cứu cũng bắt đầu đoán được lý do khiến Đoạn Hành Dạ thay đổi. Một số người nói rằng cậu làm điều này vì tương lai của viện nghiên cứu, một số người nói rằng Đoạn Hành Dạ chỉ đơn giản nhàn rỗi không có gì làm mà thôi. Có lẽ chỉ bản thân Đoạn Hành Dạ mới biết – cậu đang sử dụng những câu hỏi này để củng cố kiến

thức trong não và xác định hướng nghiên cứu trong tương lai của mình.

Sau khoảng thời gian tiếp xúc này, Đoạn Hành Dạ dần dần cảm nhận được sự bí ẩn và huyền bí của ngành học này. Đồng thời, suy nghĩ của cậu vẫn luôn tương đối sâu xa, sau khi trọng sinh, cậu tự nhiên không chỉ hài lòng với việc tránh được một cái chết thảm thương. Ngược lại, Đoạn Hành Dạ muốn hòa nhập hoàn toàn vào thời đại này và tạo dựng sự nghiệp ở đay.

Lùi lại vạn bước, bởi vì nguyên chủ quá tìm đường chết... Nếu như ngày nào đó Mạnh Cẩm Hoài thực sự muốn động thủ, có thể kết quả nghiên cứu trong tay cậu có thể cứu mạng. Vì vậy, dù theo quan điểm nào đi chăng nữa, thì Đoạn Hành Dạ tin rằng mình phải đạt được những thành tựu riêng và không thể thay thế trong ngành này.

Tô Minh Ca nói đúng, cơ giáp thế hệ thứ mười hai do nguyên chủ dẫn dắt vẫn còn nhiều vấn đề còn sót lại từ thế hệ trước. Tuy nhiên, gần đây Đoạn Hành Dạ nghĩ rằng cậu có thể đã có một số ý tưởng.

Ngoài việc giải quyết những vấn đề còn tồn tại, tham vọng của Đoạn Hành Dạ còn yêu cầu cậu cố tình thử thách một lĩnh vực khác mà nguyên chủ chưa bao giờ nghĩ đến – cơ giáp hàng đầu không thể sản xuất hàng loạt.

Sau khi gửi văn bản trả lời cuối cùng vào đêm muộn, Đoạn Hành Dạ vươn vai và đứng dậy khỏi bàn làm việc.

Đoạn Hành Dạ không biết, cũng giống như thời cậu sống, tất cả các loại phần mềm xã hội vẫn là một phần rất quan trọng trong cuộc sống của mỗi người. Sau khi anh gửi tài liệu vào đêm muộn, một nhân viên đã rất hào hứng và đăng nó lên phần mềm xã hội.

Ở bên kia Trân Thúy tinh, Tô Minh Dục đang xem nhãn nhã xem giải trí cũng nhìn thấy trạng thái này, sau đó vô cùng khinh thường chế nhạo: "Nhớ ăn hay không nhớ đánh."

...

Sau khi giải quyết xong một đợt vấn đề này, Đoạn Hành Dạ cuối cùng cũng có một chút thời gian rảnh rỗi, đồng thời cậu cũng nhận ra rằng mình cần phải đổi chỗ ở.

Nguyên chủ từng sống trong tòa nhà của viện nghiên cứu. Ban ngày trông có vẻ ổn, nhưng vào ban đêm khi nhân viên trong tòa nhà rời đi, bên trong tòa nhà sẽ trở nên vô cùng im lặng, giống như một bệnh viện bị bỏ hoang nhiều năm.

Đặc biệt là "phòng ngủ" của Đoạn Hành Dạ, với tường trắng, trần trắng và chăn bông trắng, ban đêm nó có một phong vị khác...

Trân Thúy tinh có diện tích khu cư trú lớn, nguyên chủ là viện trưởng đương nhiên cũng có chỗ ở riêng của mình, nhưng nó vẫn để trống suốt thời gian qua. Sau nhiều ngày bị tra tấn về tinh thần, cuối cùng thì Đoạn Hành Dạ cũng dọn vào căn nhà bỏ trống bấy lâu nay.

Cha của nguyên chủ là viện trưởng đời trước của viện nghiên cứu cơ giáp và ngôi nhà này là nơi nguyên chủ sống khi cậu còn nhỏ. Căn nhà trống trải kể từ sau vụ tai nạn thử nghiệm, chớp nhoáng đã hơn chục năm.

Đây là một ngôi biệt thự nhỏ ba tầng, tông màu tổng thể tươi sáng, trông rất ấm áp. Trong góc của tầng một, thậm chí còn có một cây đàn piano thẳng đứng màu đen - có lẽ đây là lý do mà tác giả của "Khuynh đảo tinh cầu" miêu tả cụ thể trong cuốn sách, cây đàn piano này cũng giống như cây đàn piano ở địa cầu trong ấn tượng của Đoạn Hành Dạ không khác nhiều.

Dù sao thì đó cũng là nơi anh sống nhiều năm, không biết có phải do trí nhớ của nguyên chủ ảnh hưởng hay không, sau khi bước vào tòa nhà này, Đoạn Hành Dạ thực sự cảm thấy quen thuộc không thể giải thích được. Cậu không thực hiện bất kỳ thay đổi nào đối với vị trí hoặc trang trí của ngôi nhà mà giữ chúng như cũ.

Sau khi rời khỏi viện, chất lượng cuộc sống của Đoạn Hành Dạ tăng vọt. Các nhân viên của viện nghiên cứu sẽ không nghĩ rằng một người có vẻ ngoài lạnh lùng như Đoạn Hành Dạ lại sống trong một ngôi nhà ấm áp như vậy, thậm chí cậu còn vứt bỏ người máy giúp việc mà chọn tự mình nấu ăn...

Đồ ăn thế giới này cùng thời đại của Đoạn Hành Dạ không khác biệt lắm, nhưng khẩu vị hơi khác. Sau khi xuyên thư, cậu đã thấy nhớ hương vị của quá khứ rồi. Sau khi tạm thời giải quyết vấn đề sinh tồn, cuối cùng Đoạn Hành Dạ cũng tập trung vào đồ ăn.

Buổi tối tám giờ, cao lãnh chi hoa Đoạn Hành Dạ đặt ngay ngắn bữa ăn đã chuẩn bị lên bàn, sau đó bật quang bình lên. Sau đó... cậu không làm việc hay xem kênh khoa học nổi tiếng nghiêm túc nữa mà chuyển sang kênh một chương trình giải trí nổi tiếng.

Cũng giống như nguyên chủ, Đoạn Hành Dạ là một người hơi mặt than, nhưng từ ánh mắt của cậu lúc này có thể thấy được Đoạn Hành Dạ thật sự xem rất mê mẩn... Những ngày gần đây, Đoạn Hành Dạ đều dành hết thời gian cuối tuần trong công tác giảng dạy của Đại học Anro. Sau khi trả lời các câu hỏi cho nhân viên, cậu rất có trách nhiệm, mở hệ thống khuôn viên trường và bắt đầu theo dõi các cuộc thảo luận hàng ngày của sinh viên. Khác với những vấn đề mà các nhân viên trong nghiên cứu gặp phải, những câu hỏi mà sinh viên đưa ra thực sự đơn giản theo quan điểm của Đoạn Hành Dạ. Sau khi xem chương trình giải trí, Đoạn Hành Dạ bắt đầu trả lời các câu hỏi cho học sinh. Mặc dù hệ thống cơ sở của Anro thường xuyên có giáo viên xuất hiện, nhưng điều này không có nghĩa là tất cả mọi người có thể tiếp tục giữ bình tĩnh khi Đoạn Hành Dạ xuất hiện. Mặc dù những cuộc thảo luận này chỉ có thể nhìn thấy bởi các sinh viên của Khoa Cơ giáp, nhưng việc Đoạn Hành Dạ đến hậu trường để trả lời các câu hỏi đã sớm lan truyền khắp Anro, và thậm chí toàn bộ tinh hệ.

Sau khi nghe tin, Lam Tịnh Trì bởi vì “trùng hợp” để lại thông tin liên lạc với Đoạn Hành Dạ, cuối cùng không thể không gửi một tin nhắn cho đối phương. Bất quá, Đoạn Hành Dạ không có bỏ qua "Chào buổi tối giáo sư Đoạn ~" đơn giản của Lam Tịnh Trì, ngược lại, cậu còn quan tâm đến tình trạng học tập gần đây của đối phương.

Tóm lại, Lam Tịnh Trì lại một lần nữa bị thần tượng của mình lật tẩy. Nhưng ngay sau đó hắn lại trở nên buồn bã, bởi vì không có cơ hội kiểm tra trong thời gian dài, điểm của Lam Tịnh Trì thực sự không tốt, hắn rất sợ đối phương thất vọng.

Lúc này ở Trân Thúy tinh, nhìn Lam Tịnh Trì đang lóng ngóng nói ra tình huống hiện tại của mình. Đoạn Hành Dạ lần đầu tiên đóng vai trò là một giáo viên nghiêm khắc để chỉ ra từng khuyết điểm của hắn. Tuy nhiên, trước khi Lam Tịnh Trì lại trở nên chán nản, cậu đột nhiên thay đổi chủ đề và bắt đầu bình tĩnh nói về những tài năng mà ngay cả bản thân Lam Tịnh Trì cho đến nay vẫn chưa phát hiện ra.

Là một tên trạch nam, khả năng giao tiếp thực tế của Đoạn Hành Dạ gần như bằng không, và cậu còn mắc thêm thuộc tính “mặt than” nhưng trên mạng, tài hùng biện của cậu đã trực tiếp đạt đến cấp độ bán hàng đa cấp.

Sau một đêm giao lưu, thành tích lót đế Lam Tịnh Trì thật sự tin: mình rất có thiên phú.

Đoạn Hành Dạ biết rằng vấn đề chính của Lam Tịnh Trì hiện tại là kiến

thức của hắn quá lý thuyết và khả năng thực hành cũng cực kỳ kém. Nhưng cậu cũng hiểu rằng Lam Tịnh Trì là một người có lòng tự tôn mạnh mẽ. Cả đêm giao lưu, Đoạn Hành Dạ không đề cập đến kinh phí nghiên cứu, chỉ sau đó Lam Tịnh Trì đột nhiên nhận ra trong tài khoản của mình có một số tiền lớn.

Đoạn Hành Dạ để lại lời nhắn: “Đừng làm tôi thất vọng.”

Hóa ra giáo sư Đoạn cũng là một người mặt lạnh tâm không lạnh a…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play