Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Đêm khuya.
Trong ngục giam dưới lòng đất của Tổng bộ Quân đoàn Đệ nhị, cả người Quý Dư Chu lạnh như băng, lặng lẽ nhìn Hà Thục Lan trong nhà giam.
Gần như cùng lúc với Quý Dư Chu và Giang Tầm Dục đến bệnh viện kiểm tra, Hà Thục Lan đã bị bắt lại.
Hai tay Hà Thục Lan bị còng trên bàn, cúi mặt thật sâu, không dám nhìn vào mắt của Quý Dư Chu.
Chốc lát, Quý Dư Chu lên tiếng, giọng điệu không chút cảm xúc: "Bà và hải tặc lén lút cấu kết với nhau."
Ngữ điệu của hắn lạnh lùng, không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Chưa kể đến việc quân đoàn đã khôi phục được những ghi chép liên lạc của bọn họ, từ biểu hiện của hải tặc mà xem, bọn chúng biết rất rõ chuyện năm xưa, còn rất chuẩn xác lấy đó để uy hϊếp Giang Tầm Dục. Mà sự kiện kia cũng chỉ có Hà Thục Lan biết rõ ràng đến như vậy.
"Tôi...tôi không có!"
Hà Thục Lan đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt trợn to, trong mắt tràn đầy tơ máu: "Tôi là vì ngài, vì Đế quốc này mà suy nghĩ!!"
Quý Dư Chu châm biếm một tiếng, khinh thường nhìn bà một cái, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt: "Vì tôi, vì Đế quốc, nên để cho hải tặc chĩa họng súng vào thái dương của tôi? Thật tốt."
Sự sợ hãi và nao núng trong mắt Hà Thục Lan lóe lên, bà nức nở, cố sức vung vẫy còng tay: "Bọn họ không nói với tôi là muốn hại ngài!! Bọn họ chỉ nói muốn gϊếŧ chết thằng nhóc Giang Tầm Dục kia... Nó là kẻ gây họa! Ngài không thể giữ nó bên người!! Bọn mắt xanh đều là quái vật!! Nếu không em gái tôi cũng sẽ không chết!!!"
Giọng nói khàn khàn của Hà Thục Lan vang vọng trong phòng giam nhỏ, tiếng vọng xếp chồng lên nhau, kéo dài rất lâu không chịu tiêu tan.
Quý Dư Chu cứ mặt lạnh như vậy mà chờ bà phát rồ, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Thật lâu sau, Hà Thục Lan thét đến mệt mỏi, thở hổn hển, suy sụp tinh thần mà ngồi ngốc tại chỗ. Mãi cho đến khi trong ngục giam khôi phục yên tĩnh, Quý Dư Chu mới nhàn nhạt nói: "Chuyện năm đó, tôi sẽ cho bà một cái chân tướng."
Cấu kết với hải tặc vốn là tội chết, nhưng Quý Dư Chu quyết định tạm thời giữ lại một mạng cho Hà Thục Lan. Dù nói thế nào đi nữa bà cũng là máu mủ duy nhất trên đời này của Giang Tầm Dục, bất kể Giang Tầm Dục vẫn còn khúc mắc hay đã buông bỏ, Quý Dư Chu đều muốn trả lại sự vô tội cho cậu.
Trước mặt người thân duy nhất của cậu mà đính chính cho cậu.
Dứt lời, Quý Dư Chu phớt lờ Hà Thục Lan đã gần như phát điên, ra lệnh thuộc hạ trông giữ bà cẩn thận, đảm bảo an toàn cho bà, sau đó sải bước ra khỏi ngục giam.
Hắn lái xe về đến nhà, trời vẫn còn tối.
Dư Sinh ngủ ở tầng 1, ngay khi Quý Dư Chu vừa mở cửa nó đã tỉnh dậy, vui vẻ chạy đến cọ vào chân của Quý Dư Chu, đôi mắt nó sáng lên trong bóng tối, phát ra ánh sáng màu xanh lục.
Thực sự là có mấy phần giống như đôi mắt của Giang Tầm Dục.
Hẳn là biết trời tối, cậu chủ nhỏ của mình còn đang ngủ nên Dư Sinh cũng không kêu, chỉ là lẳng lặng vòng qua bên chân của Quý Dư Chu. Cảm giác bông xù mềm mại cọ xát vào người khiến cho cảm xúc lạnh như băng trên gương mặt Quý Dư Chu biến mất ngay khi hắn bước vào nhà, hắn ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông bóng mượt của Dư Sinh.
Một hồi lâu, Dư Sinh hài lòng híp mắt lại, trở về ổ của mình tiếp tục ngủ.
Quý Dư Chu cười khẽ, đi lên lầu, đi tới cửa phòng của Giang Tầm Dục, hắn do dự một chút, nhẹ nhàng mở cửa ra.
Không khí bên ngoài cửa sổ rất tốt, hệ thống trung tâm tự động mở rèm cửa, ánh trăng sáng nhàn nhạt chiếu lên Giang Tầm Dục đang nằm ở trên giường, tựa như người cậu phát một tia sáng vàng.
Giang Tầm Dục ngủ rất yên ổn, cũng rất điềm đạm, hoàn toàn khác với trước đây co rúm rụt rè, Quý Dư Chu đứng nhìn ở cửa hồi lâu, cả người mới an tĩnh lại, lặng lẽ đóng cửa trở về phòng của mình.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán, vì vậy Quý Dư Chu xin nghỉ phép năm sớm, đưa Giang Tầm Dục về nhà.
Đầu năm nay tuyết rơi sớm, Lê Hàm Thu lại sống ở ngoại ô, khí trời càng lạnh hơn nên tuyết rơi càng lúc càng dày.
Khi hai người đi trở về, những bông tuyết bay tán loạn phiêu dương, lớp tuyết trên mặt đất đã cao tới mắt cá chân. Tuyết rơi không lâu nhưng vẫn bông xốp, cũng chưa tan mất, Lê Hàm Thu chỉ dọn ra một con đường nhỏ để người qua lại, còn những khu vực rộng lớn khác đều phủ tuyết trắng xóa.
Giang Tầm Dục không đi trên con đường nhỏ, mà từng bước giẫm lên tuyết, mỗi bước đi đều là tiếng vang, xung quanh đều im lặng như tờ, ngay cả tiếng bước chân cơ hồ cũng yên tĩnh theo, rơi vào trong tay, vô cùng thoải mái.
Trong sự việc lần trước, cả hai người đều không bị thương, Quý Dư Chu cũng không nói cụ thể cho Lê Hàm Thu biết vì sợ bà sẽ lo lắng. Về đến nhà, Lê Hàm Thu đã sớm đốt lò sưởi ấm áp, cầm lấy hành lý của hai người, đưa cho mỗi người một tách trà nóng.
Giang Tầm Dục còn đang suy nghĩ về chậu hoa linh lan trong túi, vừa vào cửa liền vội vàng lấy nó ra, bởi vì được chăm sóc đặc biệt trong nhiệt độ ổn định, bây giờ bên ngoài trời rất lạnh nhưng nó vẫn nở rất đẹp.
Giang Tầm Dục cầm chậu hoa bằng hai tay, đưa hoa cho Lê Hàm Thu: "Dì Lê, chậu hoa này là cháu và Quý tiên sinh nhìn thấy ở trên đường, cảm thấy đặt ở vườn hoa của dì sẽ rất thích hợp."
Lê Hàm Thu cầm lấy chậu hoa linh lan, nháy mắt một cái: "Cháu vẫn gọi dì là dì à?"
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Bà và Quý Dư Chu thường xuyên nói chuyện điện thoại, khoảng thời gian gần đây, nụ cười trên mặt Quý Dư Chu ngày càng nhiều, làm sao có thể thoát khỏi đôi mắt của Lê Hàm Thu? Mà Quý Dư Chu cũng không muốn che giấu, Lê Hàm Thu hỏi, hắn liền sảng khoái thừa nhận.
Lúc này, khi nhìn thấy nụ cười trêu chọc của Lê Hàm Thu, Giang Tầm Dục hiển nhiên có chút ngại ngùng, đôi mắt lơ lửng không cố định mà liếc nhìn Quý Dư Chu mấy lần rồi mới đứng thẳng người, hai má ửng hồng, ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt Lê Hàm Thu: "Mẹ."
"Bé ngoan." Lê Hàm Thu đáp một tiếng, đáy mắt tràn đầy ý cười, vỗ vai Giang Tầm Dục, không quên liếc nhìn Quý Dư Chu đang đứng bên cạnh.
Cũng không biết ban đầu là ai nói Giang Tầm Dục chỉ là một đứa nhỏ, không có ý tứ gì cả.
*
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ba người cùng ăn bữa tối vô cùng náo nhiệt, chiếc chăn bông lớn màu đỏ mà Lê Hàm Thu chuẩn bị cũng xem như có đất dụng võ.
Trong khi Quý Dư Chu đang tắm, Lê Hàm Thu lẻn vào phòng của hai người và lôi kéo Giang Tầm Dục thì thầm vài câu.
Bà hấp háy mắt, có ý ngầm chỉ: "Căn phòng này cách âm rất tốt, buổi tối con có làm gì cũng không cần phải lo lắng nha!"
Mặt của Giang Tầm Dục nóng lên, vội vàng xua tay: "Không, không...Chúng con buổi tối sẽ không ồn ào..."
"Yên tâm, mẹ biết. Hai đứa còn trẻ mà, lại còn mới khai trai, không kiềm chế được cũng là chuyện bình thường." Lê Hàm Thu cười rạng rỡ, trên mặt còn có chút ngọt ngào, "Hồi đó, mẹ và ba của Dư Chu cũng thế, đều là người từng trải, mẹ hiểu mà."
Lê Hàm Thu thẳng thắn chỉ ra như vậy, mặt của Giang Tầm Dục nóng đến mức có thể rán một quả trứng, cậu đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Chúng con, còn chưa, còn chưa..."
Lê Hàm Thu sửng sốt, hiển nhiên có chút không thể tin được, bà hiểu rất rõ gen di truyền của Quý gia bọn họ, theo lý mà nói thì không nên...
Lê Hàm Thu chớp mắt, chợt hiểu ra điều gì đó.
Bà khe khẽ thở dài, ngập ngừng hỏi: "Con...không muốn sao?"
"Làm sao có khả năng!" Giang Tầm Dục không chút nghĩ ngợi mà xua tay, lại cảm thấy có chút xấu hổ, thấp giọng nói: "Con, con nguyện ý..."
"Vậy con có nói với nó con nguyện ý không?"
Giang Tầm Dục trố mắt một hồi, sau đó chậm rãi lắc đầu.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Ở bên Quý Dư Chu lâu như vậy, cậu đã sớm không còn e sợ đụng chạm thân thể, mà vẫn luôn có thể dễ dàng bị khiêu khích đến có phản ứng.
Cậu cũng muốn Quý tiên sinh, nhưng cậu không biết làm sao để đề cập đến chuyện này, trực tiếp bộc bạch thì quá xấu hổ.
Ngữ khí của Lê Hàm Thu nhẹ hơn một chút, bà ân cần nói: "Con trai của mẹ nên mẹ hiểu rõ nhất, bề ngoài trông nó rất bạc tình, nhưng trong xương lại rất thân sĩ. Quan hệ của hai đứa từ lúc bắt đầu đã khó tránh khỏi có chút đặc thù, tránh nhiệm mà nó phải gánh cũng lớn hơn một chút. Nếu như con đã chuẩn bị xong thì có thể thử chủ động nha."
Giang Tầm Dục ửng hồng cả hai má, cậu cũng từ từ nhận ra ý tứ trong lời nói của Lê Hàm Thu.
Trong mắt cậu, Quý Dư Chu luôn là người hoàn hảo, quyền uy và không thể chối cãi, nhưng cậu quá chậm chạp, lúc trước cậu chưa bao giờ nghĩ rằng Quý tiên sinh cũng sẽ có những lo lắng, sẽ vì không muốn "dụ dỗ" cậu mà tận lực nhẫn nại.
Quý tiên sinh như thế này quả thực quá tuyệt vời, cũng khiến Giang Tầm Dục chung thủy một mực, chỉ muốn nâng trái tim mình cho hắn, nói cho hắn biết chính mình rất yêu hắn, hắn không cần phải bận tâm lo lắng gì thêm nữa.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Quý Dư Chu mở cửa phòng tắm, nhìn thấy Lê Hàm Thu ngồi bên cạnh Giang Tầm Dục, mà sắc mặt Giang Tầm Dục thì lại đỏ bừng, hắn có chút bất đắc dĩ: "Mẹ, mẹ lại trêu chọc đứa nhỏ sao? Tính tình em ấy dễ thẹn thùng, không chịu nổi đâu."
Lê Hàm Thu cười híp mắt, chỉ chỉ về phía Giang Tầm Dục: "Đây là bí mật của mẹ và Tầm Dục."
Bà đứng dậy, không ở trong phòng hai người nữa: "Đã khuya rồi, mẹ về ngủ trước đây. Hai đứa cũng nên nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon."
Chốc lát, bà lại quay sang nhìn Giang Tầm Dục, làm động tác cổ vũ.
Sau khi đóng cửa lại, Quý Dư Chu có chút ngạc nhiên mà ngồi ở trên giường: "Vừa rồi hai người nói gì thế?"
"Không, không có gì!"
Khuôn mặt của Giang Tầm Dục vẫn còn đang đỏ và nóng bừng, cậu xấu hổ không dám nhìn Quý Dư Chu: "Em, em đi tắm!"
Nói xong, không đợi Quý Dư Chu phản ứng, cậu đã mang theo cái đầu bốc khói vọt vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Nhìn bóng lưng vội vàng của Giang Tầm Dục, Quý Dư Chu bất đắc dĩ lắc đầu, lau khô tóc, nằm ở trên giường chờ Giang Tầm Dục.
Giang Tầm Dục đang cắn răng trong phòng tắm, tỉ mỉ tắm rửa mỗi bộ phận trên cơ thể, đợi đến khi cậu đi ra, Quý Dư Chu đã đợi ở trên giường thật lâu.
Quý Dư Chu nhướng mày, đóng quang não lại: "Phòng tắm ở đây em dùng không quen sao? Sao lâu như vậy?"
"Không phải."
Giọng nói của Giang Tầm Dục như muỗi kêu, chậm rãi đi đến bên cạnh Quý Dư Chu, hai má cậu ửng đỏ, tươi đẹp, ngay cả khóe mắt cũng đỏ.
Cậu chậm rãi ngồi xuống mép giường, áo ngủ rộng rãi lại trễ nãi, lộ ra vùng da trắng nõn trước ngực, thậm chí đầu nhũ hồng hào còn thấp thoáng như ẩn như hiện.
Truyện chỉ được đăng tải trên 'quát-bát' Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
"Quý tiên sinh..."
Âm thanh của Giang Tầm Dục có chút khàn khàn, mang theo âm cuối dính nị kiều diễm, cậu chủ động vòng tay qua cổ Quý Dư Chu mà hôn lên.
Chiếc lưỡi ngượng ngùng liếm qua bờ môi của Quý Dư Chu, thử thăm dò vào trong đó.
Ánh mắt Quý Dư Chu khẽ nhúc nhích, đáy mắt hiện lên một chút lửa, hắn nghiêng người, đặt Giang Tầm Dục ở dưới thân.
Dễ dàng kéo một cái, áo ngủ mở ra ở trên giường, dưới ánh đèn chiếu rọi, làn da của Giang Tầm Dục trắng nõn, khiến người ta không nhịn được muốn để lại vài vết tích ở trên đó.
Đèn trong phòng vẫn sáng, ánh đèn vàng dịu hắt vào làn da mịn màng. Đôi lông mi như cánh bướm khẽ run lên, mặt trên còn đọng lại những giọt nước chưa kịp lau khô sau khi tắm.
Đôi mắt Quý Dư Chu rực lên một ngọn lửa mờ ảo, nghiêng người hôn lên đôi môi ửng hồng và căng mọng.
[Chỗ này đã được tỉnh lược 2246 chữ].