Nụ cười vụt tắt trên gương mặt mọi người

Hàn Lập ngẩng đầu, dùng ánh mắt kỳ lạ liếc nhìn An Nhiên một cái, sau đó lại tiếp tục sự nghiệp ăn thịt của mình.

Tống Tiêu sắc mặt tái nhợt, nghẹn ngào nói “ Không phải đã nói buông tha cho chúng ta sao?”

An Nhiên gật đầu “ Đúng rồi. Ta giữ các ngươi lại để cống hiến sức lực, cũng đâu có giết người đâu.”

An Nhiên mặt dày lại nói “ Các ngươi nên cảm thấy may mắn đi, không có thủ lĩnh nào thiện lương như ta đâu. Số các ngươi thật tốt, không phải chết.”

Tống Tiêu mở miệng nhưng không thốt ra được lời nào, đành ngậm miệng lại.

Kỳ thật, An Nhiên nói không sai. Ai bảo ông ta chủ động tấn công, nhưng lại nhận về sự thất bại đâu?

Tống Tiêu cúi đầu, ủ rủ nói “ Ta chấp nhận. Nói đi, cô muốn chúng ta làm gì?”

An Nhiên sờ sờ cằm “ Các ngươi sử dụng dị năng gì, nói cho ta nghe một chút. Từ đó để ta sắp xếp công việc cho từng người.”

“ Trong bọn ta có ba người sở hữu dị năng, một người có không gian lực, một người năng lực hệ thủy.” Tống Tiêu châm rãi nói “ Ta là năng lực phòng thủ.”

“ Năng lực phòng thủ?” An Nhiên lặp lại.

Tống Tiêu giải thích “ Vì có năng lực nên tôi không dễ bị thương. Ngay cả khi bị mãnh thú đâm trúng, cũng sẽ không sao cả.”

Thảo nào, ban nãy ngay khi trở mặt với nhau, lập tức có mấy người xông về phía cô để công kích.

An Nhiên suy nghĩ một chút “ Hàn Lập, thả bọn họ ra.”

Sau đó, An Nhiên hướng những người khác nghiêm túc cảnh cáo “ Hy vọng các ngươi biết rõ tình cảnh hiện tại của bản thân. Nếu ai có hành động không phù hợp để đe dọa dân làng An bộ lạc, hoặc có ý đồ trốn thoát bị phát hiện, bị bắt trở lại. Đến lúc đó chờ đợi các ngươi chính là cái chết.”

Băng giá giam cầm vài người dần dần tan ra, Tống Tiêu cùng đám thuộc hạ lần lượt được tự do.

Hàn Lập đi đến bên cạnh An Nhiên, giơ bát gỗ trống không ra, vẻ mặt vô tội “ Ăn xong rồi, nhưng vẫn còn đói.”

An Nhiên đỡ trán “ Được rồi , làm việc trước đi, lát nữa sẽ nướng cho anh cả con lợn.” Hàn Lập hai mắt tỏa sáng, mặt đầy chờ mong.

An Nhiên dẫn nhóm sáu người ra khỏi lều trại, ra hiệu với bọn họ “ Ta tính toán đem hàng rào vây quanh toàn bộ bộ lạc. Những người khác sẽ đi lấy gỗ, các ngươi chỉ cần xử lí chúng ghép thành hàng rào là được.”

Ngay lập tức, ánh mắt bọn người Tống Tiêu tỏa sáng, tựa như có âm mưu gì đó.

An Nhiên cười như không cười, nói thêm “ Hàn Lập giám sát. Nếu có người lười biếng, hoặc có ý định bỏ trốn, ngươi có thể trực tiếp giết luôn.” - đọc và nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Tống Tiêu lập tức trở nên chán nản, từ bỏ âm mưu đang suy nghĩ.

Hàn Lập giật nhẹ quần da của An Nhiên, lại bất mãn nhắc lại “ Ta đói.”

“ Nói là được rồi, đừng lôi kéo như vậy!!” An Nhiên nhanh chóng kéo quần lên, sợ rằng quần bất ngờ rơi xuống “ Bây giờ ta đi lấy heo nướng cho ngươi.”

Hàn Lập lúc này mới yên tâm thả tay ra, trịnh trọng hứa “ Yên tâm đi, bọn họ chạy không được đâu.”

An Nhiên nhướng mày “ Vậy giờ sao họ vẫn đứng đây?”

Hàn Lập liếc nhìn Tống Tiêu, không nói gì.

Tống Tiêu lau mặt, chủ động nói “ Các huynh đệ, làm việc thôi.” nói xong liền dẫn đầu đi trước.

An Nhiên cực kỳ hài lòng, tiêu sái quay người rời đi.

***
Theo thỏa thuận, An Nhiên đi đánh một con lợn rừng trước. Khi Lương đang xử lí lợn rừng, cô quay lại lều trại, đem tất cả những chiến lợi phẩm trên mặt đất thu vào nhẫn không gian.

Tuy nhiên, cô chỉ giữ lại hai bộ xoong, nồi bằng gỗ, dự định phần còn lại sẽ phát cho mọi người cùng với giỏ tre, sọt tre.

Về phần khoai lang, An Nhiên cẩn thận đếm kỹ, tổng cộng có mười tám củ, lớn nhỏ khác nhau.

“ Chỉ có vài củ như thế này, không biết có đủ để làm giống trồng cho một mẫu đất không ?” An Nhiên rất hoài nghi.

Suy nghĩ một hồi, cô đem khoai lang ném vào nhẫn không gian, lẩm bẩm “ Dù năm nay không được, còn có sang năm. Có khoai lang, được mùa chỉ là vấn đề thời gian.”

Sau đó, cô trở lại bên cạnh Lương để nướng thịt lợn rừng. Sau khi lựa chọn hồi máu cùng thể lực, cô nhanh chóng đem đến cho người nào đó.

Khi đến nơi, An Nhiên ngạc nhiên phát hiện, hàng ròa rõ ràng dài hơn trước rất nhiều. “Không hổ là thanh niên sức dài vai rộng, năng suất làm việc thật cao nha.” An Nhiên không khỏi cảm khái.

Hàn Lập vừa ngấu nghiến ăn thịt, vừa báo cáo “ Ta vẫn luôn theo dõi, bọn họ không hề lười biếng.”

An Nhiên vuốt vuốt cằm, vui vẻ quyết định mở rộng diện tích bộ lạc.... Dù sao thì cũng đang có sẵn culi làm việc.

Ăn hết một con heo, Hàn Lập xoa xoa bụng, cười mãn nguyện “ Ta no rồi. Hầy , bụng có chút căng.”

Có thể không căng sao? An Nhiên thầm nghĩ, đó là cả một con lợn đó! Thêm vào đó là hiệu ứng buff! Một con này cho mười tám người bình thường ăn no cũng không thành vấn đề.

“ Trước đây ngươi làm sao có thể sống sót được vậy?” An Nhiên hết sức tò mò. Dựa vào sức ăn này, cô cảm thấy Hàn Lập phải chết đói từ lâu mới đúng.

Nhắc tới chuyện này Hàn lập lại đau lòng “ Đừng nói chuyện này nữa. Không biết vì sao, năng lực dị năng của tôi rất dễ gây cảm giác đói. Tôi chỉ đành phải thường xuyên ngủ, hạn chế tối đa việc tiêu hao năng lượng.”

“.....” An Nhiên cạn lời.

Nghẹn nửa ngày, cô hỏi “ Tại sao anh không trồng trọt hay là săn thú?”

Hàn Lập nhăn mũi “ Tôi đã thử đi săn. Vất vả nửa ngày bắt được con mồi thì không đủ bù đắp cơn đói. Hơn nữa dùng quá nhiều dị năng khiến tôi càng đói hơn. Cho nên, tôi luôn không thích dùng dị năng. Đúng rồi, có lẽ bởi vì vậy, Tống Tiêu vẫn luôn cho rằng ta là một người bình thường.”

An Nhiên không khỏi che mặt, không đành lòng hỏi thêm.

**

Mặt trời lặn về tây, mọi người kết thúc công việc về lều trại. An Nhiên gọi Lương tới, trịnh trọng tuyên bố “ Từ mai trở đi, ngươi không cần phải đi rừng đốn củi nữa. Ta có nhiệm vụ khác giao cho ngươi. Ở lại bộ lạc, lúc ta nấu cơm ngươi cũng có thể trợ giúp.”

Lương hơi có chút do dự, ngập ngừng hỏi “ Thủ lĩnh, tôi có thể mang theo con gái không? Tôi luôn không yên tâm khi nó ra ngoài một mình.”

An Nhiên suy nghĩ một chút “ Có thể.”

“ Cảm ơn thủ lĩnh.”Lương nhẹ nhàng thở ra, chân thành nói.

Đột nhiên, An Nhiên nghĩ tới một vấn đề “ Ta sắp xếp công việc cho mọi người, có phải khiến mọi người không có thời gian làm việc riêng ? Chẳng hạn như thím đang định nuôi gà, lại không có thời gian chăm sóc chúng.”

Lương sửng sờ một lúc rồi bật cười “ Thủ lĩnh yên tâm, tôi đã sắp xếp xong xuôi. Tôi và Tố đã làm một hàng rào đơn giản bằng đá và gỗ thừa, hơn nữa còn buộc dây trên cổ gà nên không lo chúng chạy thoát.”

“ Sau khi ăn trưa, giờ nghỉ tôi với Tố cùng nhau bắt một ít sâu cho gà rừng, chúng ăn rất hăng hái.”

“ Những nhà khác đều có đất trồng trọt, nhưng diện tích không lớn. Sáng dậy sớm, trưa dành ra thời gian chăm sóc, buổi tối dọn dẹp, chỉ là có hơi bận.”

“ Vậy là tốt rồi.” An Nhiên thoáng yên tâm.

Lương nghiêm túc nói “ Thủ lĩnh yên tâm, chỉ cần có cơm ăn, mọi người đều nguyện ý ra sức làm việc, bận một chút cũng không sao cả. Chưa kể một phần cơm trưa kia có thể ăn no cả ngày, thì thà bỏ bê chút việc nhà cũng không làm ảnh hưởng đến việc ngài giao.”

An Nhiên suy nghĩ một hồi nói “ Như vậy, từ ngày mai ngươi cùng Tố cùng nhau cày bừa cận thận, làm tơi đất ở mẫu ruộng gần lều trại của ta. Sau đó cách một khoảng đào một hố. Cụ thể khoảng cách như nào ngày mai ta sẽ nói rõ hơn cho ngươi.”

Hiện tại, không có nhiều khoai lang lắm, trồng bên cạnh tiện chăm sóc cô cũng yên tâm hơn.

“ Không sao đâu, tôi làm ruộng quen rồi.” Lương vỗ vỗ ngực, tự tin mà nói “ Tôi đã trồng qua rất nhiều loại ngũ cốc.”

An Nhiên lắc đầu “ Ta muốn trồng một loại giống mới, thím chắc chưa thấy qua.”

Nghe vậy, Lương có chút bồn chồn, ngượng ngùng nói “ Giống mới chưa từng thấy qua ?” giọng điệu mang theo chút lo lắng.

“ Yên tâm, ta sẽ ở bên hướng dẫn thím trong suốt quá trình, cứ làm theo lời ta nói là được.” An Nhiên nói chuyện vô cùng tự tin, nhưng thật ra cô cũng chỉ mười phần rõ ba mà thôi.

“ Có việc gì ngài cứ việc phân phó” Lương cười toe toét nói.

**

Buổi tối, An Nhiên sắp xếp cho nhóm sau người bọn Tống Tiêu trong một cái lều, vẫn có sự giám sát của Hàn Lập, sau đó trở về lều trại của mình.

Cô lấy ra tất cả khoai lang trong nhẫn không gian, rửa sạch từng củ một và cắt đôi chúng. Thỉnh thoảng có vài củ rất to, có thể cắt thành ba bốn miếng. Sau khi cắt xong, An Nhiên đếm lại tổng cộng vừa tròn 40 miếng.

Sau đó cổ đổ đầy nước vào một bát gỗ, cắm sáu que tre vào miếng khoai lang. Nhúng mặt đã cắt vào trong bát nước, nhờ có que tre miếng khoai nổi trên mặt nước, vừa khéo một nửa nổi lên trên, một nửa chìn trong nước. Số còn lại cô làm tương tự.

Sau khi hoàn thành xong công việc, An Nhiên lẩm bẩm một mình “ Mình nhớ làm như thế này hẳn là không sai. Sau khi phơi nắng đầy đủ trong một thời gian, cây khoai lang sẽ mọc chồi non. Đem chồi non ngâm nước trong hai ba ngày thì sẽ thành cây khoai lang giống, lúc đó chỉ cần ươm vào đất chăm sóc trong ba bốn tháng là có thể thhu hoạch.”

Ngáp một cái, cô lấy ra hai cái chăn len từ trong nhẫn không gian. Một cái lót xuống dưới sàn, một cái đắp lên người. Trong lúc mê man chìm vào giấc ngủ, An Nhiên nảy ra một ý tưởng , vốn dĩ định xây xong hàng rào rồi mới làm giường gỗ, hiện giờ xem ra vẫn nên làm giường trước thì hơn.

Thủ lĩnh bộ lạc cả ngày ngủ trên mặt đất, không có được một giấc ngủ an ổn, ban ngày lấy đâu tinh thần phấn chấn để lãnh đạo mọi người chứ?

Có lẽ vì suốt ngày bận tâm đến chuyện nhân giống khoai lang, ngủ được nửa, An Nhiên nằm mơ. Cô mơ thấy khoai lang được trồng thuận lợi nảy mầm, sau đó nhân giống trồng đầy một mãu đất. Chờ đến khi thu hoạc, trong đất đều là củ khoai. Trừ bỏ một phần làm giống, thì còn lại cũng đủ cấp cho mọi người trong bộ lạc ăn cả năm.

Là thủ lĩnh của bộ lạc, lại là người phát hiện ra khoai lang, nghiêm nhiên An Nhiên là người đầu tiên được nếm thử. Vừa nướng khoai trên bếp lửa, An Nhiên vừa chảy nước miếng, nghĩ đến hương vị thơm ngon, ngọt ngào cô có chúp gấp gáp chờ không nổi.

Chờ , đợi, chờ , đợi, chờ, đợi cuối cùng cũng nướng xong khoai lang. An Nhiên liền cầm khoai lang vào trong tay. Cô thậm chí không nghĩ đến việc sử dụng thuật nấu nướng của mình, chỉ một lòng muốn nếm thử nó cho đã cơn thèm.

Khi bóc vỏ khoai lang, An nhiên mới nhận ra có gì đó không ổn. Tại sao củ khoai này sờ vào trơn nhẵn, tìm mãi không thấy chỗ để lột vỏ. Chẳng lẽ do cô xuyên tới thế giới này, nên giống khoai lang không giống nhau?

Không ăn được khoai lang nướng mà cô mong muốn lâu nay, làm An Nhiên rất lo lắng, thậm chí lo lắng đến đến tỉnh lại!

Vừa mở mắt, cô choáng váng. Tại sao Hàn Lập không trông chừng đám người Tống Tiêu mà lại chạy đến trong chăn của cô? Tại sao bàn tay cô lại đặt lên làn da ai kia sờ soạng không ngừng ? Cô đã làm cái gì lúc ngủ?!

-----------------

Mẩu chuyện nhỏ:

Tống Tiêu ( tự thôi miên): lao động khiến tôi hạnh phúc.

Hàn Lập ( thỏa mãn) : Ăn thịt khiến tôi hạnh phúc.

An Nhiên ( cười ): cướp bóc khiến tôi hạnh phúc

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play