Bộ Lạc Thần Bếp

Chương 4: Rời đi


1 năm

trướctiếp

Thoáng nhìn một ít cháo loãng còn thừa trong nồi, An Nhiên ngập ngừng hỏi Thiện “ Tôi ăn no rồi, ngài có muốn ăn một chén không?”

Cô cho rằng ở thời kì hòa bình mà hỏi như vậy thì sẽ bị cho là xem thường người khác, cố tình mời người ta ăn đồ thừa. Nhưng với tình cảnh thiếu ăn thiếu mặc trước mắt, chắc sẽ chẳng ai hiểu lầm ý của cô đâu.

Thiện liền thở dài, sắc mặt trầm trọng mà nói “ đồ còn thừa ngài vẫn nên giữ lại để chính mình dùng đi.”

Dừng một chút, ông mơ hồ nói “ Thủ lĩnh, ngài tốt nhất vẫn nên chuẩn bị một ít đồ ăn. Nếu sau nay muốn vay thực phẩm từ người khác, sợ là không ai nguyện ý giúp ngài.”

Trong lòng an nhiên nổi lên dự cảm chẳng lành “ Ngài nói vậy là có ý gì? Chẳng nhẽ trước kia tôi có từng hỏi vay lương thực mọi người?”

“Đúng vậy.” Thiện gật gật đầu

“ Có thể ngài không nhớ rõ. Lương thực dự trữ trong bộ lạc bị cướp hết, không còn gì. Mà ngài bị thương nặng trước khi bắt được con mồi nào vào hôm đi săn, sợ là không có cách nào để trả lại lương thực đã vay.”

An Nhiên tham thầm trong lòng, qua lời kể thì cái thân thể trước đây này đúng là thành sự thì ít bại sự có thừa. Khó trách mọi người đều không hài lòng với cô ta.

Nhưng mà cũng khó trách, cô ta vốn là một cô gái yếu đuối, lại mang trên mình trọng trách nặng nề, không thể chịu đựng nổi, cuối cùng chính là làm bản thân suy sụp.

Thiện mệt mỏi, đôi mắt rũ xuống, trầm giọng nói “ Tất cả là lỗi của tôi”. Nếu không phải ông tin vào lời tiên tri, nhất quyết muốn từ bỏ vị tri thủ lĩnh nhường lại cho Nhiên, thì sự tình sẽ không đến mức này.

An Nhiên đột nhiên hỏi, “Bộ lạc hiện tại có bao nhiêu người?”

Thiện sửng sốt, trả lời n “Đại khái có khoảng 50 người,tất cả đều là người già, trẻ nhỏ và phụ nữ.”

An Nhiên nhíu nhíu mày, “Thanh niên trai tráng đâu hết rồi?”

“Không có, những người sức khỏe tốt, có dị năng đều chủ động rời đi rồi. Trước đây nếu có ai muốn rời khỏi bộ tộc chuyển tới bộ tộc khác ngài cũng không ngăn cản bọn họ.” Thiện giải thích.

Vốn dĩ bộ lạc còn có Nguyên làm trụ cột, nhưng hiện giờ, nguyên cũng muốn rời đi.

Còn lại cũng đều là người già yếu, bệnh tật!

An Nhiên đỡ trán, không còn trông đợi vào gì được “ Được rồi, tôi đã biết. Bây giờ tôi ra ngoài 1 chuyến đến tối sẽ trở về, phiền ông chuẩn bị thêm củi”.

Cô đổ lượng cháo loãng còn lại vào bốn ống trúc sau đó rời đi.

Thiện thất thần tại chỗ, thật lâu sau mới định thần lại.

Ông suy nghĩ một vấn đề, tại sao trước khi thủ lĩnh rời đi lại hỏi ông săn thú ở chỗ nào.

**

Với bốn lọ trúc trên tay, An Nhiên lòng tràn đầy tự tin lên đường.

Cô biết rằng những người còn lại trong bộ lạc hiện đã mất lòng tin với cô. Nếu muốn chấn chỉnh lại bộ tộc một cách suôn sẻ, thì việc đầu tiên là phải thu phục lòng người.

An Nhiên không muốn nói với mọi người rằng “ Tôi đã hồi sinh”, “ Sau này cùng ta làm việc đảm bảo mọi người sẽ được no bụng” những lời nói sáo rỗng như vậy thật không thực tế. Nó giống như vẽ cho mọi người một miếng bánh lớn giả tạo, không thuyết phục một chút nào. Theo tính tình của An Nhiên thì cô chỉ muốn ra ngoài đi săn lấy 1 đống thịt lớn, sau đó mời tất cả mọi người ăn. Chỉ có đưa thịt cho bọn họ làm họ thấy được tương lai ấm no khi đi theo cô, lúc đó bọn họ còn không không khóc lóc bám chân cô đòi theo sau hay sao!

Đi được một đoạn, An Nhiên nhìn thấy một con thỏ mập mạp, lập tức nhẹ giọng thì thầm “ thủy xích”. Một giây tiếp theo một dây xích bằng nước xuất hiện trói chặt chú thỏ béo lại. Bất kể con thỏ có vùng vẫy, giãy giũa thế nào cũng không thể thoát khỏi sự trói buộc của thủy xích .

Đột nhiên, con thỏ mở miệng bắn ra một lưỡi kiếm gió. An Nhiên nhẹ nhàng né tránh, đồng thời dùng mũi tên nước kết thúc sinh mệnh con thỏ, tự lẩm bẩm “ Động vật cũng có dị năng sao?”.

Nhún vai, cô đem con thỏ ném vào trong nhẫn không gian, và tiếp tục đi về phía trước.

Tiếp theo, An Nhiên gặp một con gà rừng lửa và một con lợn rừng da dẻ xù xì. Mặc kệ là động vật hoang dã hay cái gì đi nữa, bọn chúng đều nằm vào nhẫn không gian đợi được nấu chín.

Đến khi mặt trời lặn, An Nhiên kiểm tra nhẫn không gian thấy có 2 con gà rừng, ba con thỏ hoang, ba con lợn rừng, bốn ống trúc đựng lam dược mang theo thì đều đã dùng hết.

“Ba con lợn rừng, mỗi nặng gần 300 cân*, hẳn là đủ ăn.” An Nhiên trong lòng tính toán số người và lượng thức ăn cần có, xác nhận không có vấn đề gì quay đầu đi về.

< 300cân=150kg ở mình nhé các bạn, bên trung 1 cân= 0,5kg>

**

“Các ngươi làm gì vậy?” Thiện cau mày, ánh mắt toát toát ra sự phản đối sâu sắc.

Đối diện ông có tám người đang đứng, năm người già, có một phụ nữ còn có hai đứa trẻ nhỏ.

Nguyên ngơ ngác đứng ở giữa, trên mặt thoáng hiện lên hiện lên một tia xin lỗi “ Xin lỗi Thiện. Sau khi ta kể cho họ nghe về việc bỏ đi tới Thương bộ lạc, họ quyết định sẽ rời đi cùng ta.”

“Các ngươi điên rồi.” Thiện dùng ánh mắt ngây ngốc nhìn đám người trước mặt này “Nguyên là dị năng thuộc tính hỏa, hắn đi tới Thương bộ lạc khẳng định sẽ được họ thu nhận. Các người già trẻ lớn bé đều không có dị năng, cùng nhau đi qua đó có thể làm được cái gì đây, bộ lạc họ làm sao lại lãng phí lương thực thu nhận các ngươi chứ?

Dù An bộ lạc chúng ta có tệ đến đâu, thì ít nhất chúng ta cũng dám khẳng định sẽ không ruồng bỏ những người già yếu, bệnh tật. Các người phải biết có những bộ lạc hung dữ, vào thời điểm khó khăn sẽ trực tiếp vứt bỏ những người già yếu bệnh tật.

Một lão già bĩu môi nói “ Dù Thương bộ lạc có tệ đến đâu , cũng còn hơn ở lại đây chờ chết! Hơn nữa ngươi làm sao biết được dọc đường đi không có bộ lạc nào chịu tiếp nhận chúng ta?”

“ Đúng vậy đấy !” người phụ nữ trong đám lộ vẻ khinh thường nói “ Ta không tin, nếu rời khỏi An bộ tộc chúng ta sẽ không còn nơi nào để đi. Chúng ta có tay, có chân, sao có thể đói chết được chứ? Mọi người trong bộ lạc tất cả đều tốt, nhưng lại có một thủ lĩnh không đáng tin cậy !”

Ngay khi những lời này phát ra, nó giống như chọc vào tổ ong vò vẽ. Những người khác lúc đầu còn do dự, nhưng đột nhiên liền bắt đầu lòng đầy căm phẫn biểu đạt bất mãn.

“Nhìn xem Nhiên đã làm được những chuyện gì? Chẳng những không những không đưa chúng ta đến một cuộc sống tốt đẹp hơn mà còn khiến tất cả mọi người gần như không thể sống nổi”

“Thiện, tôi tôn kính ông là trưởng giả trong bộ lạc. Nhưng ông nhìn xem tôi nhận được kết quả gì sau khi tin tưởng ông ! Thật vất vả tích cóp một chút lương thực, đều bị Nhiên mượn mất rồi. Hiện tại không rời đi, ta sợ rằng sau này muốn đi ta cũng không có sức mà đi nữa.”

“Rời đi mới có đường sống, ở lại chỉ có một con đường chết mà thôi.”

“Chúng ta không nên tín nhiệm Nhiên, cô ta không khiến mọi người yên tâm!”

“Không phải nói cô ta đã lành bệnh sao? Người đâu rồi? Cũng không ra đây cho chúng ta một lời giải thích hợp lí, hay là sợ hãi quá nên chạy trốn đi rồi !”

Đúng lúc này, một giọng nói non nớt của trẻ con vang lên kèm theo chút nghi hoặc “Vì sao mà chúng ta phải rời đi? Không phải lè nên đem nhiên đuổi đi sao?”

Mọi người có mặt ở đó đèu lâm vào trầm mặc.

Ngườu phụ nữ như tỉnh lại trong mộng , lập tức phụ họa nói “Nói đúng nha! Chúng ta làm gì sai mà phải đi? Nếu có người phải rời đi , cũng nên là Nhiên cút khỏi An bộ lạc mới đúng!”

“Ta không cút đấy, sao ngươi không cút đi để ta xem thế nào?” An Nhiên đúng lúc ngắt lời , chậm rãi đi tới.

Người phụ nữ có chút xấu hổ. Nói xấu người khác sau lưng, kết quả lại bị đương sự nghe thấy, việc này thật là rất xấu hổ mà. Nhưng ngay sau đó, cô ta ưỡn ngực, căm tức nhìn An Nhiên, biện hộ “Ta toàn bộ đều nói sự thật!”

Thiện muốn mở miệng, nhưng một câu đều nói không nên lời.

Giờ phút này, nội tâm Thiện hết lẫn lộn. Tâm nguyện lớn nhất của ông là làm cho toàn bộ thôn dân trong bộ tộc có đầy đủ cơm ăn áo mặc, vì thế ông không tiếc hi sinh tuổi thọ của chính mình gieo ra một quẻ bói. Nhưng hiện thực phũ phàng, giờ đây đã không còn ai tin tưởng ông nữa rồi.

“Người xử lý hay là ta xử lý?” An Nhiên dò hỏi Thiện.

Qua một đêm, Thiện phảng phất như già đi vài tuổi. Ông nặng nề nói “Ngài là thủ lĩnh, đương nhiên là ngài đưa ra quyết định.”

“Vậy cũng tốt.” An Nhiên gật gật đầu, sau đó mặt hướng những người khác, trịnh trọng nói, “Ta lúc trước bị bị thương nặng, sau khi tỉnh lại đã khác trước rất nhiều. Dù sao các ngươi đã đợi hai năm, không bằng chờ thêm chút thời gian, nhìn xem tình hình ?”

Người phụ nữ như mèo bị dẫm đuôi, lập tức dậm chân “Thế nào, không chịu thả người có phải hay không? Còn mong chúng ta cùng cô ở lại cùng nhau chịu khổ, chịu tội? Nói cho cô biết, đừng có nằm mơ nữa, chúng ta đã quyết định đi rồi!”

An Nhiên nghiêng nghiêng đầu, cười như không cười hỏi “Ngươi là thủ lĩnh của bộ lạc mới sao? Cho nên có thể thay thế những người khác đưa ra quyết định?”

Người phụ nữ nghẹn lời. cô chỉ là một người bình thường, không có dị năng, đương nhiên không có khả năng làm thủ lĩnh bộ lạc mới.

Bên cạnh đó một người chậm rãi mở miệng “Nhiên, chúng ta chỉ hy vọng an tĩnh tĩnh rời đi, tìm kiếm một con đường sống. Chúng tôi có thể bỏ qua số lương thực mà cô đã vay không so đo gì .”

Người này biết rõ ràng rằng, An Nhiên là một dị năng nhưng không thể sử dụng để tạo sức mạnh công kích được. Người thường cùng với dị năng giả đối nghịch đều là không có kết cục tốt đẹp.

An Nhiên nhướng mày, mệt nàng còn muốn dùng món ăn hoang dã trả nợ. Nếu đối phương hào phóng mà nói không cần, thì nàng đơn giản thuận nước đẩy thuyền.

“Muốn đi thì các người cứ việc đi, ta sẽ không giữ lại. Nhưng lời xấu xa ta nói trước ,đi thì dễ , muốn quay lại thì không đơn giản đâu .” An Nhiên thong thả ung dung nói “chỉ cần các ngươi vui vẻ, có thể đem những lời này nói với mọi người trong bộ tộc.”

“Ta cho các ngươi một giờ thu thập hành lý. Một giờ sau, còn không rời đi là tình nguyện ở lại, muốn rời đi thì cùng nhau ra khỏi bộ lạc.”

“Sau khi rời đi, các người đi bộ lạc khác hay thành lập bộ lạc mới ta không quan tâm.”

Nói xong, An Nhiên đỡ Thiện bình tĩnh rời đi.

Những người còn lại thất thần nhìn nhau.

Thật lâu sau, một lão nhân hỏi “Làm sao bây giờ? Đi hay là không đi?”

Người phụ nữ bĩu môi “Đã xé rách mặt rồi, làm sao có thể tiếp tục ở lại? Hiển nhiên là không thể không đi .”

Một người khác xen vào “Nhưng nghĩ lại, Thiện nói cũng có lý. Những người chúng ta rời khỏi An bộ lạc, có thể đi đến nơi nào được? Nói thật, ta có hơi hối hận, cảm thấy mình có phần lỗ mãng.”

“Mọi chuyện đã tới tình trạng này, ngươi còn không đi, chẳng nhẽ đợi gười khác xỏ giày đuổi ngươi đi sao?” có người cười nhạo nói.

Còn Nguyên vẫn luôn kiên định giữ vững lập trường “Mặc kệ các người đưa ra quyết định như thế nào, ta khẳng định sẽ đi tới Thương bộ lạc.”

**

Một giờ sau, Thiện đi ra trước lều trại, sắc mặt xanh mét mà nhìn vài người ít ỏi trước mặt, giọng run run hỏi “Những người khác đâu rồi?”

“Đều đã rời đi rồi. Bân đầu chỉ có bảy người muốn rời đi, một bộ phận không muốn rời đi, cũng có người thì đang do dự . Nhưng vì những người rời đi không ít, vì thế mọi người liền dao động quyết định rời đi , nói là đi ra ngoài thành lập bộ lạc mới, bắt đầu cuộc sống mới. Tổng cả có hơn ba mơi người đã rời đi.” Một cô gái tầm tuổi với An Nhiên

trả lời. Cô có ngũ quan thanh tú, giọng nói thanh thúy.

Thiện thiếu chút nữa thì ngất xỉu.

An Nhiên thấy không sao cả, cô chưa bao giờ miễn cưỡng người khác. Lại nói, chơi không được việc quản lí bộ lạc , cô có thể quay đầu lại tiếp tục chơi một mình tranh bá trò chơi.

Cẩn thận nhìn cô gái vừa trả lời, An Nhiên vô cùng quan tâm hỏi: "Cô tên gì? Sao không đi cùng bọn họ?"

“ Ta tên là Vũ, sở hữu dị năng hệ hỏa.” Cô gái nói một cách nghiêm túc “Họ quá ngây thơ, rời đi cũng không thể tốt hơn so với ở lại đây . không biết chừng có một đám người đang chờ để gặm xương cốt bọn họ! Ta biết trong một số bộ tộc, phụ nữ không có địa vị. Dù thế nào đi nữa, dù phụ nữ là người thường hay dị nhân, thì đều có hoàn cảnh thê lương. Thay vì sống khổ sở, thà ở lại bộ lạc An, ít nhất thì rất an toàn và không bị ai tính toán ”.

An Nhiên nhìn quanh bốn phía, đếm từng người “Không tính ta, tổng cộng ở lại hai mươi người, không còn ai khác nữa đúng không?”

Thiện như là lẩm bẩm tự nói, lại như là đáp lời, giọng điệu như chết lặng, “ hết rồi, rời đi hết rồi.....”

“Tốt lắm.” An Nhiên vỗ vỗ tay, lộ ra nụ cười nhiệt tình “Như vậy, chúng ta bắt đầu làm tiệc mừng thôi!”

Thiện run rẩy mà há miệng thở dốc, nói không nên lời . Chẳng lẽ thủ lĩnh muốn ăn mừng sự suy tàn sắp xảy ra của An bộ lạc, và những người còn lại sẽ sớm đường ai nấy đi!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp