An Nhiên, nữ, năm nay 23 tuổi, là một game thủ chuyên nghiệp, tên trên mạng là tên thật của cô, cô đang suy nghĩ miên man không biết chuyện gì đã xảy ra.

Theo trí nhớ của cô, sau khi thành công trong việc tiêu diệt con bạch long, cô bị phục kích, và đồng quy vu tận với kẻ thù sau khi ăn hết thức ăn. Do đó cô nên chết đi và hồi sinh lại trong game, nhưng khi tỉnh dậy, cô lại đang ngủ trong một căn lều màu trắng với một tấm chăn dày bên dưới, và môi trường xung quanh hoàn toàn xa lạ. 


Hơn nữa, tuy rằng đang nằm trên thảm lông rất mềm mại, nhưng vẫn không giấu được sự thật trong lều không có giường!

An Nhiên tự nhéo mình 1 cái nhận thấy cơn đau vô cùng chân thật hoàn toàn khác với cảm giác trong game đang chơi. Cô thử gọi ra hệ thống của game “Thần Tích” nhưng thử cách nào cũng không thấy phản hồi.Nhìn xuống chiếc váy đang mặc nó là 1 bộ quần ao lót bằng da và cực kì ngắn giống như để tiết kiệm nguyên liệu vậy.

Tình cờ sao trong phòng có 1 chậu nước , An Nhiên chạy đến soi mình qua mặt nước , phát hiện thấy ảnh ngược trên mặt nước là một cô gái trẻ giống cô như đúc. Nhưng mặt lại rất non mềm, như khuôn mặt của cô khi 18 tuổi.. Đến hiện tại cô chỉ có thể nghĩ ra được một lời giải thich- cô đã xuyên không đến một nơi đặc biệt nghèo khổ rồi.

Chưa bắt đầu cuộc sống mới , An Nhiên đã không nhịn được mà hoài niệm về những tháng ngày vui vẻ vung tiền như rác trong game. Đặc biệt là bộ đồ đắt đỏ cô đã bỏ nhiều công sức tìm kiếm để có thể ghép lại với nhau rất thời trang và dễ sử dụng. Nhìn lại trang phục trên người chỉ là vài miếng da được ghép lại đơn giản với nhau thật là khác biệt a. Cô lo lắng không dám hoạt động mạnh sợ rằng sẽ làm rớt vài miếng da bên dưới.

Bỗng nhiên bên ngoài lều trại vang lên tiếng cãi nhau. An Nhiên nhận thấy mình không có chút kí ức nào của thân thể này , vì vậy cô quyết định ra ngoài tìm người hỏi thăm tình hình.

**

Bên ngoài lều trại, một chàng trai trẻ đang tranh luận cùng 1 cụ già. Hai người đều mặc bộ đồ da, trông số lượng da thiếu đến thảm thương. Cụ già có bộ râu trắng lớn, trên mặt tràn đầy nếp nhăn. An nhiên bỗng suy nghĩ nếu ở ngoài đời thời hiện đại thì dù ông lão này có ngã là vỡ bình sứ thì chàng trai kia cũng không có lí do để nói được gì.

Ở phía xa đó cuộc cãi vã vãn tiếp tục.

Chàng thanh niên mặt mũi đỏ bừng “Thiện, tôi tôn trọng ngài là cựu thủ lĩnh của bộ tộc, từ trước đến nay luôn sẵn sàng làm những việc theo mệnh lệnh của ngài. Không chỉ tôi mà những người khác trong bộ tộc cũng sẵn sàng làm những việc theo ý của ngài. Nhưng lần này, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa. Tại sao lại giao vị trí thủ lĩnh bộ tộc cho một cô gái tóc vàng? Cô ta chỉ là một người sử dụng thủy hệ không hề có sức mạnh tấn công! " ông già râu trắng tên Thiện thở dài nói “ Ta từng nói rất nhiều lần trong vòng 3 năm Nhiên sẽ dẫn dắt bộ lạc chúng ta sống một cuộc sống hạnh phúc đầy đủ”

An nhiên dựng lỗ tai lên chăm chú lắng nghe, trực giác của cô nói rằng người tên “ Nhiên” mà ông lão râu trắng kia nói chính là cô- một người sử dụng năng lực hệ thủy không có sức tấn công ư?

An Nhiên chợt cười thoải mái, nếu là người chơi quen cô trong “Thần tích” sẽ không bao giờ có suy nghĩ đó.

Chàng trai trẻ kia nhếch miệng lộ ra vẻ cười trào phúng “ Ba năm? Ha ha, hiện giờ đã qua 2 năm từ khi người trao quyền cho cô ta, chẳng lẽ trong 1 năm cô ta có thể đạt được mục tiêu kia sau. Thiện, người và ta đều biết mục tiêu này xa vời đến thế nào”

“ Mọi người trong bộ lạc luôn mong muốn có một cuộc sống no đủ, vì thế chúng tôi luôn tuân theo mọi mệnh lênh của thủ lĩnh mới. Thế nhưng người xem chuyên gì đã xảy ra? Lương thực mà chúng ta vất vả trồng trọt lại bị bộ tộc khác cướp mất, người già và trẻ nhỏ trong bộ lạc sinh bệnh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn họ bị dày vò. Nếu có thể chịu đựng được thì sẽ sống còn không thì chính là cái chết. Người xem so với trước kia lúc ngài dẫn dắt thì có khác gì nhau?”

“ Ấy chết, ta nói sai rồi, phải là còn không bằng so với khi ngài lãnh đạo. Ít nhất người làm việc luôn ổn trọng, sẽ không yêu cầu chúng ta đi săn cùng người cuối cùng lại bị thương nặng thậm chí hôn mê bất tỉnh” .

Trên mặt Thiện hiện lên một tia giãy giụa, có chút do dự, bàng hoàng “ Ta cũng không biết chuyện này phải nói như thế nào. Nhiều lúc chính ta cũng có chút hoài nghi. Nhưng ta có thể đảm bảo cho ngươi , vì để kiểm nghiệm lời tiên đoán, không muốn để mọi người phải chứng kiến thất bại ta đã hiến tế 3 năm sinh mệnh và vẫn nhận được kết quả Nhiên chính là cứu tinh của bộ tộc ta”.

Tiên đoán, chẳng lẽ là nhà tiên tri? An Nhiên nhướng mày, có lẽ trong game mới này có nhiều loại nghề nghiệp. Chà, đây có lẽ là trò chơi quản lí.

“Thiện!” chàng thanh niên có chút yếu đuối suy sụp “ ta không mong chờ lời tiên đoán có thể thành sự thật, ta chỉ mong có thể ăn no sáu phần thì đã quá hài lòng . Nhưng những điều đang xảy ra bây giờ khiến tôi vô cùng tuyệt vọng ngài có hiểu được không!”

Thiện chăm chú nhìn trang trai với giọng điệu cứng rắn kiên định nói “ Ta không hiểu mọi chuyện là như thế nào. Nhưng ta biết dự đoán của ta chưa bao giờ sai. Nguyên xin ngươi hãy tin tưởng ta kiên nhẫn đợi thêm 1 năm nữa.”

“ Ta không thể chờ thêm được nữa” Nguyên lẩm bẩm một mình “ Bộ lạc từng có gần 500 người, những năm này hơn 400 người liên tục rời đi. Không có đủ nhân lực để trồng trọt, không có lực lượng để săn thú, trong bộ lạc người có năng lực dị năng ngày càng ít . Chẳng bao lâu nữa bộ lạc sẽ không thể tồn tại và dần suy tàn .”

“ thực xin lỗi ngài, Thương bộ lạc gần đây đã cho người đến nói nếu ta nguyện ý có thể chuyển đến Thương bộ lạc để sống. Nghe nói Thương bộ lạc gần biển hằng ngày lượng tôm cá đáng bắt được cũng không ít có thể ăn no năm phần.”

Trước khi rời đi , Nguyên nhìn ông lão một cái đầy sâu sắc “ Ta không sợ vất vả, nhưng không thấy được hi vọng nào cho tương lai khiến ta rất sợ hãi. Ta không phải chỉ có một mình, còn đệ đệ đang cần ta nuôi sống. Người luôn là người lãnh đạo tốt, nhưng đáng tiếc việc ngài từ chức là một quyết định sai lầm.”

Thiện thở dài.

Trừ bỏ thở dài, hắn không biết còn có thể làm cái gì. Hắn không có giữ Nguyên ở lại, bởi vì bây giờ chính hắn cũng cảm thấy mê mang.

**

Thiện xoay người, phát hiện An Nhiên đứng ở cách đó không xa, tức khắc cả kinh, theo bản năng hỏi “Thủ lĩnh, ngươi tỉnh?”

Quả nhiên là cô- thủ lĩnh sở hữu năng lực hệ thủy trong cuộc trò truyện vừa rồi.

An Nhiên nhún nhún vai “ta giống như bị mất trí, mọi chuyện đều không nhớ. Có thể nói cho ta biết tình hình nơi này được không?”

Thiện ngày càng hoài nghi chính bản thân mình. Có phải vì tuổi già mà sức mạnh của ông ta đang dần suy yếu không? Một người không nhớ cái gì có thể dẫn dắt bộ lạc quật khởi được sao!

Tuy có nghi ngờ nhưng ông vẫn cung kính báo cáo với An Nhiên “ Người tên là Nhiên, là thủ lĩnh của An bộ lạc, có năng lực hệ thủy. Trước đây không lâu ngài tổ chức cho bọ lạc săn thú, trong lúc vô tình đã bị dã thú làm bị thương, rồi hôn mê bất tỉnh vì thế mọi người đã đem ngài trở về. Thật tốt quá khi thấy ngài đã tỉnh.”

An Nhiên nghĩ thầm, lão nhân ngoài miệng nói “Thật tốt quá”, trên mặt lại không thấy một chút vui mừng nào, xem ra trước đây thân thể này không được mọi người yêu quý. Nhưng mà không sao, dù gì cũng chỉ là các NPC cơ bản của trò chơi, chỉ cần ông ấy giải thích rõ quy tắc trò chơi là được.

“ Làm sao để sử dụng năng lực?” An nhiên tiếp tục hỏi. Thiện vẫn cung kính nói “ Tâm niệm vừa động là có thể sự dụng năng lực. Ngài có thể thử tạo một quả bóng nước trong lòng bàn tay của mình.”

Tâm niệm vừa động? Nói thì dễ, nhưng làm như thế nào ? An Nhiên cố gắng ngưng tụ những mũi tên nước trong lòng thì trong tích tắc mười hai mũi tên nước màu xanh xuất hiện, tạo thành một cơn mưa tên bắn về phía cái cây gần đó.

Khi những mũi tên biến mất, thân cây xuất hiện mấy lỗ nước gồ ghề. Giây tiếp theo An Nhiên cảm thấy thân thể như bị rút cạn. Đồng thời bụng kêu “lộc cộc” phản đối. Thiên thì há miệng ngạc nhiên, trước đây Nhiên chỉ có thể ngưng tụ thủy cầu lực công kích cực thấp, làm sao mà sau khi ngủ 1 giấc liền trở nên lợi hại như vậy?

An nhiên xoa bụng, oán giận nói “ sao lại thế này? Đột nhiên lại cảm thất rất đói.”

Thiện vội vàng giải thích “ ngài chắc không nhớ rõ việc sử dụng năng lực sẽ tiêu hao năng lượng chỉ có thể bổ sung bằng cách ăn uống. Vì vậy những người sửu dụng năng lực như chúng ta có nhu cầu cực lớn về đồ ăn.”

An nhiên thất thần đứng tại chỗ. Bộ lạc đã thiếu đồ ăn, quần áo, muốn bổ sung năng lượng lại chỉ có thể ăn uống. Không hiểu sao, An nhiên lại nhớ đến chàng trai vừa nãy mở miệng ra là ăn cơm, ngậm miệng lại cũng ăn cơm, cảm tưởng đời này hắn chỉ theo đuổi việc ăn no vậy. Tuy nhiên nghe giọng điệu của anh ta thì việc ăn một bữa no là ước mơ xa vời. Trước đó trong lòng an nhiên thầm cười chàng trai này thật là không biết cố gắng. Nhưng bây giờ cô đã hiểu, không phải Nguyên không cố gắng mà là đồ ăn quá quan trọng với con người ở thời đại này.

“ Đồ ăn của ta đang ở đâu?” An nhiên thầm nghĩ, cô là thủ lĩnh của bộ lạc hẳn là phải có kho lương thực riêng. Bỏ qua mọi chuyện ăn nó trước đã rồi nói.

Ai ngờ thiện trả lời “ săn bắn hay trồng trọt ngài đều được thu 1 nửa. Nhưng trước đây các bộ lạc khác đến cướp bóc , thức ăn đều đã bị lấy hết .”

Cho nên có thể nói cô là thủ lĩnh nghèo khổ nhất, toàn bộ tài sản chỉ có 1 cái lều trại sao?!

Thiện kịp thời bổ sung “ Bởi vì lều của ngài ban đầu đã bị hư rồi, cho nên trong lúc ngài hôn mê ta đã đem lều của mình nhường cho ngài, hi vọng ngài sẽ không để í”

“.........” tốt lắm ngay cả cái lều cũng không phải của cô.

An Nhien ngây người hỏi “ trước tiên ta muốn ăn gì đó, vậy giờ phải đi săn sao?”

“ Điều đó thì không cần” Thiện cắn môi khẽ nói “ ta sẵn sàng cho ngài 1 phần lương thực của ta hi vọng ngài mau chóng bình phục.”

Ông tình nguyện đem lương thực của mình cho cô? An Nhiên cụp mắt tự nhủ, bản thân chưa bao giờ thiếu nợ ân tình. Vốn dĩ cảm thấy quản lí bộ lạc rất phiền phức , cô tính sau khi hồi phục sẽ hành động một mình, nhưng bây giờ xem ra cô không còn cách nào khác là ngồi vào vị trí thủ lĩnh của bộ tộc. Thiện không biết những suy nghĩ này của cô, mang theo cô vào lại lều trại. Ông từ trong góc đào ra 1 cái túi cỡ 30cm, sau đó dùng tay bốc ra 1 năm gạo từ trong túi đặt lên bàn.

Khóe miệng An nhiên giật giật, làm gì 1 nấy gạo đây? Nấu cháo còn không đủ. Cô cảm thấy hiện giờ mình đang rất đói ăn cả 1 con cừu cũng không thành vấn đề. Thiện thấy thủ lĩnh không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào bao gạo, trong lòng khẽ run run.khẽ cắn môi bốc ra thêm 1 nắm gạo nữa, viện cớ rằng “ Thủ lĩnh, ngài bệnh nặng mới khỏi, không nên ăn cơm quá nhiều.”

An nhiên hết hi vọng. Vốn dĩ trong túi ban đầu cũng chỉ có một ít gạo, mà cô lại xấu hổ đòi thêm. Cô bước tới định nắm lấy gạo. Bỗng nhiên An Nhiên sửng sốt , chiếc nhẫn trên tay phải cô trông rất quen thuôc? Nó trông giống như thần khí thu được khi tiêu diệt bạch long trong “ thần tích”

Tâm niệm vừa động, An Nhiên lập tức thấy không gian lưu trữ vô biên. Cô nhớ lại thiết lập của thần khí là trói buộc linh hồn, mà linh hồn cô đang ở đây. Nhưng cô không có vì thêm 1 chiếc nhẫn không gian mà vui mừng, mà cô đang bật khóc trong lòng lúc đánh nhau đã sử dụng hết thức ăn nhưng nguyên liệu như bột mì, gạo,… cô lại có rất nhiều, nhưng đều đặt ở balo, bên trong nhẫn không gian không có 1 cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play