Chương 981
Ngô Bình dịu dàng hỏi: “Băng Vân, cô có nguyện vọng gì muốn thực hiện không?”
Đường Băng Vân vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Tôi cảm thấy hôm nay anh rất kỳ lạ. Không phải anh đang định tỏ tình với tôi đấy chứ?”
Ngô Bình cười hi hi đáp: “Nghĩ vậy cũng được, dù gì tôi cũng mê mệt cô rồi”.
Đường Băng Vân hết chịu nổi nữa, rụt cổ lại đáp: “Nổi cả da gà!”
Ngô Bình kéo cô ra ban công tầng ba hóng gió. Ở đó trồng không ít cây và hoa thơm.
Giờ đã là cuối thu, bầu trời không mây, từ ban công nhìn ra xa có thể thấy cả bầu trời sao.
Một tay Ngô Bình ôm lấy Đường Băng Vân. Ban đầu cô còn phản kháng nhưng về sau cũng tựa đầu mình vào vai anh, ánh mắt cũng dần trở nên dịu dàng.
“Hôm nay anh cứ như bị thần kinh vậy”, cô nói.
Từ nhỏ đã quen súng ống gươm đao, đánh đánh giết giết, Đường Băng Vân đương nhiên không có năng khiếu nói những lời dịu dàng lãng mạn.
Ngô Bình cười đáp: “Ngồi gần một kẻ thần kinh như vậy thì xem ra bệnh của em cũng không nhẹ đâu”.
Đường Băng Vân lườm anh: “Anh mới là đồ thần kinh đấy!”
“Băng Vân, làm bạn gái anh nhé”, Ngô Bình nói tiếp: “Như vậy anh sẽ không phải đóng giả làm chồng sắp cưới của em nữa, chúng ta sẽ làm thật luôn”.
Đường Băng Vân thoáng mỉm cười, nhưng sau đó nói bằng giọng trêu chọc: “Anh cứ mơ đi!”
Ngô Bình ngửi mùi thơm trên tóc cô, khẽ hỏi: “Băng Vân, em còn chưa nói cho anh biết ước nguyện của em là gì”.
Đường Băng Vân im lặng một lát rồi đáp: “Đó là bố mẹ em có thể đoàn tụ, mẹ cũng không còn ghét em nữa”.
Ngô Bình sững lại: “Mẹ em ghét em á?”
Đường Băng Vân cúi đầu đáp: “Đúng vậy, từ lúc em bắt đầu nhớ được mọi chuyện thì ánh mắt bà ấy nhìn em lúc nào cũng ghét bỏ và xa cách. Cả năm trời cũng không về gặp em lần nào”.
Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ. Lý do gì khiến một người mẹ có thể đối xử với đứa con ruột thịt của mình như vậy?
“Còn bố em thì sao? Ông ấy đã mất tích như thế nào?”
“Năm đó có một người bạn đến tìm bố em. Hai người họ rời đi cùng nhau, sau này không quay về nữa”, Đường Băng Vân đáp.
Ngô Bình an ủi cô: “Có thể chú ấy vẫn còn sống, anh sẽ giúp em nghĩ cách tìm chú ấy”.
Đường Băng Vân biết việc tìm bố chẳng khác nào mò kim đáy bể nên khẽ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, em sớm đã quen với việc một mình rồi”.
Ngô Bình không khỏi cảm thấy thương xót cô gái này. Đường Băng Vân từ nhỏ đã không có tình yêu của bố mẹ, ngày nào cũng phải tu luyện, tiếp nhận sự giáo dục hà khắc. Tuổi thơ của cô không hề có niềm vui, chẳng trách cô ấy lúc nào cũng lạnh lùng như vậy.
Ngô Bình dịu dàng nói: “Từ giờ trở đi, anh chính là bạn trai của em. Em có bất cứ chuyện gì cũng có thể nói với anh”.
Hai chữ bạn trai khiến Đường Băng Vân khẽ run rẩy, cô nhẹ nhàng ôm lấy anh.