Chương 925

Bạch Băng nói: “Được. Chị chờ em ở quán cà phê Khinh Ngữ. Không gặp không về nhé”.

Quán cà phê Khinh Ngữ khá nhỏ. Thật ra Ngô Bình không thích mấy quán như vậy cho lắm. Nhưng người đẹp đã hẹn ở đó, anh cũng đành miễn cưỡng đồng ý thôi.

Quán ở khá gần đây, cách chừng ba, bốn cây số, nên anh lái xe điện. Khi anh đến quán cà phê, Bạch Băng đã có mặt từ sớm, đang ngồi ngẩn ngơ ở đó.

“Chị đến sớm thế”, anh cười hỏi.

Bạch Băng đáp: “Có chuyện nhờ em giúp, dĩ nhiên là chị không thể đến muộn rồi. Em muốn ăn gì cứ việc gọi”.

Ngô Bình nói: “Gì cũng được, chị ăn gì thì em ăn đó”.

Bạch Băng gọi phục vụ đến và gọi vài món đặc sắc của quán. Hai người vừa uống cà phê vừa tán gẫu.

“Ngô Bình này, lần trước chị bảo là sẽ đi dự đám cưới của bạn trai cũ, chắc là em thấy lạ lắm?”, cô ấy cất lời.

Ngô Bình gật đầu: “Phải. Thường thì ít ai dự đám cưới của người yêu cũ, khi gặp nhau rất dễ ngượng ngùng”.

Bạch Băng nói: “Chị đến dự vì muốn xem xem hạng cặn bã ấy có gặp quả báo hay không”.

Ngô Bình rất bất ngờ. Hình như Bạch Băng căm hận bạn trai cũ lắm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Không cần anh hỏi, Bạch Băng đã kể lại mọi chuyện.

Khi đang học năm thứ ba đại học, Bạch Băng đã quen được một đàn em rất điển trai ở hội đồng hương. Gã tên là Mã Tuấn Kiệt. Bạch Băng là nữ thần của nam sinh cả trường. Mã Tuấn Kiệt đã nhân cơ hội này theo đuổi cô ấy.

Có rất nhiều người theo đuổi Bạch Băng, trong đó có không ít chàng trai ưu tú. Mã Tuấn Kiệt không nổi bật trong số đó, song gã rất kiên nhẫn, theo đuổi từ năm ba đến năm tư. Vào học kỳ hai của năm tư, cuối cùng gã cũng làm Bạch Băng cảm động và chấp nhận. Cả hai đã trở thành người yêu.

Trước khi chấp nhận Mã Tuấn Kiệt, Bạch Băng luôn tỏ ra rất lạnh nhạt và luôn từ chối. Nhưng một khi chấp nhận rồi thì cô ấy vô cùng ân cần quan tâm gã. Lúc sắp tốt nghiệp, Mã Tuấn Kiệt bảo là muốn mở một cửa tiệm nhỏ, như vậy hai người sẽ không cần xa nhau, gã còn có thể kiếm được bộn tiền, sau đó rước bố mẹ của cả hai đến ở chung.

Bạch Băng bị gạt bởi những lời đường mật ấy, bèn đưa hết tiền tiết kiệm cho Mã Tuấn Kiệt mở tiêm. Nhưng chưa đầy một tháng, Mã Tuấn Kiệt lại nói rằng mặt tiền cửa tiệm này làm ăn rất tốt, muốn mở rộng mặt tiền. Bạch Băng vẫn không hề chần chừ, mượn hai trăm nghìn từ bố mẹ để đưa cho gã.

Không lâu sau đó, Bạch Băng tốt nghiệp và đi làm. Cuối cùng Mã Tuấn Kiệt cũng đưa cô ấy đến mặt tiền cửa tiệm. Cửa tiệm được thiết kế sang trọng, có cả người chuyên phát sóng trực tiếp để quảng cáo hàng. Mỗi ngày cửa tiệm đều nhận được một lượng lớn đơn hàng qua mạng, thu nhập rất cao.

Lúc này Mã Tuấn Kiệt mới thừa cơ bảo rằng, vốn chủ sở hữu của cửa tiệm đã bị người khác nắm giữ một phần. Gã muốn mua số vốn chủ sở hữu này cho Bạch Băng, còn bảo cổ tức hằng năm của số vốn này lên đến hơn năm trăm nghìn.

Bạch Băng vẫn tin gã, xin bố mẹ thế chấp nhà cho ngân hàng, vay một phẩy hai triệu rồi đưa tiền cho Mã Tuấn Kiệt.

Nhưng Mã Tuấn Kiệt vừa lấy được tiền đã biến mất dạng, gọi điện không được, nhắn tin cũng không trả lời. Mới đầu, Bạch Băng còn tưởng gã xảy ra bất trắc, bèn đi tìm bạn bè khắp nơi để nhờ vả, nghe ngóng tin tức của gã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play