Chương 890

Trên tầng sáu của hội quán, Trình Triệu Thông đang chờ tả, hữu hộ pháp đến. Ông ta cứ nghĩ rằng dù Ngô Bình muốn trả thù mình thì cũng phải chờ đến ngày mai. Nhưng ông ta đã sai. Ngô Bình đến rồi, mà còn đến cực kỳ nhanh.

Khi cánh cửa phía sau bị đẩy ra, Trình Triệu Thông cau mày: “Tôi đã dặn bao nhiêu lần rồi, trước khi vào đây phải gõ cửa!”

Ông ta vừa dứt lời đã thấy vai mình nặng trịch rồi trở nên đau nhức vô cùng, như bị kìm sắt kẹp chặt vậy. Trình Triệu Thông kêu lên đau đớn: “Ai đó?”

Một gương mặt chầm chậm xuất hiện trước mắt ông ta, là Ngô Bình.

“Cậu là Ngô Bình?”, Trình Triệu Thông bàng hoàng. Người này mới gọi điện cách đây nửa giờ mà giờ đã tìm đến tận cửa rồi ư?

Ngô Bình không trả lời. Anh ấy kim châm ra, đâm từng cây vào cơ thể đối phương, vừa đâm vừa hỏi: “Có một cách có thể khiến cơn đau của một người nhân lên gấp trăm lần. Số ông may mắn lắm, sắp được trải nghiệm hiệu quả của nó rồi đây”.

Sắc mặt Trình Triệu Thông đã trắng bệch như tờ giấy. Ông ta run rẩy: “Cậu Ngô à, xin đừng kích động. Trước đây giữa chúng ta chắc chắn đã có hiểu nhầm”.

Ngô Bình nâng tay trái của ông ta lên. Bị cắm mấy chục cây kim vào, ông ta không động đậy được, chỉ đành mặc anh giày vò.

“Ông là Trình Triệu Thông?”

“Phải, tôi là Trình Triệu Thông, chi hội trưởng tỉnh K của hội Kim Long”.

“Nói đi, hội Kim Long các người làm gì?

Trình Triệu Thông đáp: “Hội Kim Long do bảy đại gia tộc tu hành thành lập, mục đích là bảo vệ lợi ích của bảy gia tộc. Công việc của hội Kim Long chủ yếu là ám sát và tình báo, được tài trợ bởi bảy đại gia tộc”.

Ngô Bình hỏi: “Vì sao Kim Long lại đối phó tôi?”

Trình Triệu Thông cười khổ: “Tôi không rõ, tôi chỉ làm theo lệnh”.

“Rắc!”

Ngô Bình bẽ gãy một ngón tay của ông ta. Trình Triệu Thông đau đớn há hốc miệng, ngũ quan rúm ró, một lúc sau mới gào lên thảm thiết. Ngón tay nối liền với tim, không ai chịu nổi đau đớn khi chúng bị bẻ gãy. Sự đau đớn ấy nhân lên gấp trăm lần còn khủng khiếp hơn, vượt quá sức chịu đựng của con người.

Trình Triệu Thông phải mất mấy phút mới thấy đỡ hơn, mồ hôi lạnh túa khắp người. Vì căng thẳng quá mức nên các mao mạch dưới da bị vỡ ra, cả người đỏ bừng.

Ngô Bình nhẹ nhàng lên tiếng: “Tôi hỏi lại lần nữa, là ai đã ra lệnh cho Kim Long đối phó tôi?”

Không ngờ Trình Triệu Thông đã bật khóc: “Tôi không biết ạ. Nhưng tôi đoán chuyện này có thể có liên quan đến Đường Thiên Cơ của Đường Môn, vì người đó là anh em kết bái của Long Chủ chúng tôi”.

“Đường Thiên Cơ?”, Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm, “Gọi điện cho Long Chủ của ông đi”.

Trình Triệu Thông vội đáp: “Tôi không có tư cách này, trước giờ luôn là Long Chủ gọi cho chúng tôi”.

“Nghĩ cách”, Ngô Bình lạnh lùng nói, mắt dán chặt vào tay còn lại của ông ta.

Trình Triệu Thông rùng mình, đáp ngay: “Có cách ạ! Nếu gặp chuyện khẩn cấp, tôi có thể tìm cách liên hệ với cấp trên”, rồi nói ra cách sử dụng.

Ngô Bình lấy một món đồ hình chuông từ trong ngăn kéo và ấn vào nó. Thứ đó nhấp nháy vài lần rồi im bặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play