Chương 850

Ngô Bình mừng rỡ: “Cháu có thể đưa nó đi thật sao?”

Đường Thiên Tuyệt cười đáp: “Đương nhiên rồi”.

Ngô Bình túm lấy lông của chú chó, nói: “Mày tên là Đông Hoàng phải không? Cái tên bá đạo thật đấy”.

Đường Băng Vân ho khan một cái, nói: “Ngô Bình, chúng ta ra ngoài ngắm hoa đi”.

Ngô Bình biết Đường Băng Vân chắc chắn có chuyện gì đó muốn nói với anh nên lập tức ra ngoài cùng cô.

Họ đi ra ngoài ngõ, đi về phía trước một đoạn là một vườn hoa. Tất cả những loài hoa đẹp nhất của thị trấn đều được trồng ở đây, hương hoa nhẹ nhàng thoảng qua.

Đường Băng Vân nhỏ tiếng hỏi: “Anh định đưa Đông Hoàng đi thật sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Sao thế, cô không nỡ hả?”

Đường Băng Vân: “Không phải là không nỡ mà tôi chỉ thấy rất kỳ lạ. Đông Hoàng chưa từng tỏ ra thân thiết với bất kỳ ai, kể cả ông nội tôi nó cũng không thèm để ý tới”.

Ngô Bình cảm thấy hết sức kỳ lạ: “Không thèm để ý đến ông nội cô? Nó không phải thú cưng của ông nội cô sao?”

Đường Băng Vân vội vã đáp: “Nó không phải thú cưng mà là khách quý của ông nội tôi. Hồi còn nhỏ, mỗi năm đến Tết, ông nội đều bắt tôi dập đầu chúc Tết nó. Đúng rồi, ông Hoa ngang ngược như vậy mà cũng phải dập đầu trước nó”.

Ngô Bình sững sờ: “Cô dập đầu với một con chó sao?”

Đường Băng Vân ra hiệu bảo anh nói nhỏ tiếng, đáp: “Đừng để Đông Hoàng nghe thấy. Một khi nó điên lên, ông nội tôi cũng phải né đi”.

Ngô Bình cảm thấy vô cùng kỳ lạ: “Băng Vân, rốt cuộc chú chó đó là thứ gì?”

Đường Băng Vân lắc đầu: “Tôi cũng không rõ, từ lúc tôi bắt đầu hiểu mọi chuyện thì Đông Hoàng đã ở nhà tôi rồi. Ông nội vô cùng khách sáo với nó, ăn cơm cũng để nó ăn trước, cứ như đối đãi với tổ tiên nhà tôi vậy”.

Ngô Bình lắc đầu: “Thật sự quá kỳ quái, chắc chắn chú chó này có xuất thân không đơn giản”.

Đường Băng Vân: “Tôi đã hỏi ông nội rất nhiều lần nhưng ông đều không nói”.

Lúc này có hai đứa trẻ chạy tới vườn hoa chơi, trông chúng chừng hơn bốn tuổi, thắt bím tóc đuôi sam hai bên trông vô cùng trắng trẻo mũm mĩm. Hai đứa trẻ nhảy chân sáo đến trước mặt Ngô Bình, bé gái chớp mắt hỏi: “Chị à, anh à, hai người đã gặp Đông Hoàng chưa?”

Ngô Bình cười đáp: “Em cũng biết Đông Hoàng sao?”

Bé gái gật đầu: “Vâng, Đông Hoàng thích em nhất”, nói rồi cô bé lấy trong túi ra một viên bảo thạch.

Ngô Bình liếc nhìn, phát hiện đó là một viên tiên thạch. Anh kinh ngạc hỏi: “Viên đá này ai đưa cho em vậy?”

Bé gái cười đáp: “Bố em bảo em mang tặng cho Đông Hoàng”.

Ngô Bình ngẩn người: “Bố em sao?”

“Vâng”, cô bé quay đầu lại chỉ về phía sau.

Ngô Bình nhìn theo thì thấy ở phía không xa dưới cây hoa quế có một người đàn ông đang đứng. Người đó chừng hơn ba mươi tuổi, Ngô Bình vừa nhìn đã nhận ra đây là một nhân tiên!

Đối phương thấy Ngô Bình nhìn sang thì mỉm cười gật đầu với anh, Ngô Bình cũng gật đầu lại, trong lòng càng lúc càng thấy ngờ vực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play