Chương 845

Đường Băng Vân: “Bác Bảy, là con đưa anh ấy tới”.

Đường Vô Mệnh gật đầu: “Cậu Ngô không phải người ngoài, mời lên lầu nói chuyện”.

Nói rồi ông ấy đi trước dẫn đường, ba người đi qua một nơi trông như một quảng trường nhỏ là đến một ngôi nhà ba tầng xây bằng trúc. Đường Vô Mệnh mời Ngô Bình lên tầng hai, lấy ra bộ đồ pha trà rồi cười nói: “Ở đây không có gì đặc sắc để thết đãi cậu, tôi chỉ có một ít trà mời cậu dùng tạm”.

Ngô Bình: “Đường tiên sinh đừng khách sáo như vậy”. Ngô Bình đưa mắt nhìn quanh thì phát hiện bốn bức tường treo đầy tranh chữ, mà bức nào cũng là báu vật hiếm thấy.

Ngô Bình đứng dậy, cười nói: “Xem ra Đường tiên sinh rất yêu thư họa. Những bức họa này đều là kiệt tác”.

Đường Vô Mệnh cười ha ha: “Cái gì mà yêu hội họa chứ, là do Băng Vân thấy nơi này của tôi quá trống trải nên mới đem những bức tranh này tới để tôi treo lên cho đỡ trống”.

Sau đó Đường Vô Mệnh hỏi anh: “Cậu Ngô am hiểu hội họa sao?”

Ngô Bình: “Tôi chỉ biết sơ sơ”.

Đường Vô Mệnh gật đầu: “Những bức thư họa này tôi cũng không hiểu. Băng Vân, lát nữa con gói lại hết để bác tặng lại cho cậu ấy”.

Ngô Bình vội vã xua tay: “Đường tiên sinh, những bức họa này quá quý giá, tôi không thể nhận”.

Đường Vô Mệnh cười đáp: “So với cái mạng già này của tôi thì mấy bức tranh đó có đáng là gì đâu? Hơn nữa cậu và Băng Vân là một đôi, nói không chừng sau này cậu cũng phải gọi tôi một tiếng “bác Bảy” ấy chứ”.

Đường Băng Vân: “Ngô Bình, bác Bảy cho thì anh cứ nhận đi, dù gì để lại đây cũng lãng phí”.

Đường Vô Mệnh cười sảng khoái: “Không sai”.

Ngô Bình thấy tấm lòng thành của ông ấy nên sau cùng cũng nhận lời.

Đường Băng Vân hỏi: “Bác Bảy, lúc sáng bác đi đâu thế?”

Đường Vô Mệnh chậm rãi đáp: “Cũng không có gì, chỉ là đi giết vài người mà thôi”.

Đường Băng Vân khẽ thở dài: “Đường Môn hiện giờ vô cùng loạn, không biết còn gắng gượng được bao lâu nữa”.

Đường Vô Mệnh thoáng cau mày hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, y thuật của cậu cao minh như vậy không biết có chữa được vết thương của bố tôi không?”

Ngô Bình đáp: “Băng Vân đã nói với tôi rồi, ngày mai tôi sẽ đi gặp cụ nhà, hy vọng sẽ giúp được gì đó”.

Đường Vô Mệnh mắt sáng lên: “Được được, vất vả cho cậu rồi! Đường Môn hiện giờ có một số kẻ không chịu an phận. Nhưng chỉ cần bố tôi không sao thì để xem những kẻ đó còn dám ngang ngược không!”

Đường Vô Mệnh vừa nói xong thì đột nhiên trợn tròn mắt lên, vẻ mặt bỗng trở nên hung tợn như thể bên trong ông ấy có một con thú dữ sắp được phóng thích ra ngoài vậy.

Ngô Bình dự cảm thấy điềm không lành nên lập tức kéo tay Đường Băng Vân: “Đi mau!”

Đường Băng Vân bị anh kéo phăng đi, hai người họ lao ra khỏi căn nhà trúc như một cơn lốc. Họ vừa chạy ra khỏi đó được vài chục mét thì đằng sau vọng tới tiếng gầm thét như tiếng gầm của loài dã thú rồi căn nhà trúc đột ngột nổ tung. Sau đó, một bóng người lao ra từ đó, chạy về phía những sát thủ đang luyện tập trong thung lũng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play