Chương 841

Bạch Diên Hi nổi diện, lớn thế này rồi nhưng chưa ai dám nói vậy với gã. Gã cười lạnh một tiếng, sau đó giơ tay túm lấy bả vai của Ngô Bình, nói: “Thằng kia, chán…”

Gã mới nói được nửa câu thì bất ngờ ngã khuỵ, cụ ngã này rất mạnh, làm gã gẫy mất ba khớp xương, sau đó còn hộc cả máu miệng.

Gã vừa hoảng vừa tức, hoá ra người này là cao thủ.

Bạch Diên Hi vùng vằng định đứng dậy, nhưng Ngô Bình đã đạp vào đầu gã, làm gã không thể cử động được.

Trông thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngẩn ra, Nhiếp Bân há hốc miệng, hắn biết rõ thực lực của Bạch Diên Hi, gã là một cao thủ võ lâm cơ mà, sao lại bị hạ gục mất rồi?

Gã nhanh chóng đi tới rồi cau mày hỏi: “Cậu có biết cậu ấy là ai không?”

“Không, anh giới thiệu cho tôi biết đi”, Ngô Bình cười khẩy, sau đó tự châm một điếu thuốc rồi phả một làn khói vào mặt Nhiếp Bân.

Nhiếp Bân cười lạnh: “Cậu ấy họ Bạch, là cậu chủ của nhà họ Bạch”.

“Ồ, người nhà họ Bạch à?”, Ngô Bình gật gù: “Con trai của ai thế? Bạch Triển Anh hay Bạch Triển Linh?”

Nghe thấy tên của bác hai và chú năm của mình, Bạch Diên Hi chột dạ nói: “Anh quen người nhà họ Bạch ư?”

Ngô Bình cười lạnh: “Người nhà họ Bạch vẫn ngông quá nhỉ!”

Ngô Bình lấy điện thoại ra rồi gọi cho Bạch Triển Linh, hơn nữa còn gọi video. Sau khi máy kết nối, anh thấy Bạch Triển Linh đang luyện công ở trong sân, ông ta mướt mát mồ hôi nhưng vẫn cười tươi nói: “Cậu Ngô, lâu rồi không gặp, sao cậu lại rảnh mà gọi điện cho tôi thế này?”

Ngô Bình: “Ông hai đấy à, có người tự nhân là cậu chủ nhà họ Bạch các ông và khiêu chiến tôi, không biết có phải mạo danh hay không nữa”.

Nói rồi, anh quay điện thoại vào mặt Bạch Diên Hi, Bạch Triển Linh thấy thế thì ngạc nhiên nói: “Diên Hi, sao cháu lại chọc giận cậu Ngô?”

Bạch Diên Hi nghệt mặt ra nói: “Bác hai, anh ta đánh cháu”.

“Hỗn!”, Bạch Triển Linh nổi đoá: “Cậu Ngô có ơn cứu mạng với ông nội cháu đấy, ai cho cháu đắc tội với cậu ấy hả?”

Bạch Diên Hi hít vào một hơi lạnh, gã chợt nhớ lại ông nội mình từng trúng độc, hình như đã được một thần y họ Ngô cứu chữa, nhưng ai ngờ đâu lại là người này?

Gã vội nói: “Anh Ngô, tôi xin lỗi, tôi không biết là anh”.

Ngô Bình thu chân về: “Đứng dậy đi”.

Bạch Diên Hi đứng dậy, sau đó rụt cổ rồi ngường ngùng nói: “Anh Ngô, là tôi có mắt như mù…”

“Đâu phải, anh bị người khác sai khiến đấy chứ”, Ngô Bình thờ ơ nói: “Nói đi, ai bảo anh gây sự với tôi?”

Bạch Diên Hi nghiến răng, sau đó chỉ vào Nhiếp Bân: “Là Nhiếp Bân, cậu ta thích cô Đường này nên bảo tôi đuổi anh đi”.

Nhiếp Bân vừa sợ vừa tức, hắn gào lên: “Họ Bạch kia, cậu nói vớ vẩn gì thế hả?”

Lý Nhược Đình cũng ngây ra, Nhiếp Bân thích Đường Băng vân ư? Cô ấy lập tức cảm thấy chua xót, tâm trạng cũng trở nên phức tạp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play