Chương 820

Ngô Bình hi hi cười đáp: “Lần sau anh sẽ không cử động mà để em tự vận động nhé”.

Lãnh Như Yên xì một cái, vẻ ngượng ngùng hiện lên trên khuôn mặt.

Hai người họ vừa cười nói vừa lên xe, Ngô Bình lúc này chợt nhớ ra một chuyện. Anh hỏi cô: “Như Yên, anh nhớ em còn một người chú nhỉ? Tối nay chú ấy có đến không?”

Lãnh Như Yên lắc đầu: “Chú em bận lắm nên chắc không tới đâu”.

Ngô Bình: “Vậy nhà em và chú thì bên nào có nhiều cổ phần hơn?”

Lãnh Như Yên đáp: “Trước đây là 50/50, nhưng bố em không chịu lo việc làm ăn nên sau đó đã chuyển thêm cho chú một số cổ phần. Giờ bố em chỉ có bốn mươi phần trăm, còn lại là của chú em”.

Nói đến đây, cô thở dài: “Năm nay kinh doanh không tốt, mặt hàng nhôm điện phân lỗ nặng. Em đã xem báo cáo, chỉ sáu tháng đầu năm đã lỗ một tỷ năm trăm triệu tệ, sáu tháng cuối năm lỗ tiếp hai tỷ tệ”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Sao lại lỗ nặng vậy?”

“Có rất nhiều nguyên nhân, chủ yếu là do cạnh tranh trên thị trường quá khốc liệt. Ngành nhôm điện phân này lại cần vốn rất lớn, đã có rất nhiều doanh nghiệp vừa và nhỏ phá sản rồi. Giờ chỉ có thể chờ xem ai trụ được đến cuối cùng mà thôi. Nhưng với tình hình trước mặt, tình hình của công ty gia đình em không hề khả quan. Số nợ bên ngoài và vốn vay ngân hàng cùng lắm cũng chỉ cầm cự được đến tháng một sang năm”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Anh nhớ em từng nói nhà em mỗi năm lãi được hàng mấy tỷ tệ, tại sao giờ nguồn vốn lại đứt gãy trầm trọng như vậy?”

Lãnh Như Yên cười khổ: “Mấy năm trước làm ăn tốt, chú em thành lập một công ty bất động sản. Vì thành lập công ty đó, nên nguồn vốn dự phòng bị lạm dụng, nếu không thì em cũng đã không phải đau đầu thế này”.

Ngô Bình: “Vậy chỉ cần trụ được qua thời kỳ khó khăn này là sẽ lại có lãi đúng không?”

Lãnh Như Yên gật đầu: “Khả năng cao là vậy. Nếu có đủ vốn em sẽ nhân cơ hội này thu mua và sát nhập các công ty nhỏ, mở rộng quy mô, hạ thấp giá thành sản phẩm”.

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Em cho rằng cần bao nhiêu vốn thì mới qua được giai đoạn này?”

Lãnh Như Yên: “Với quy mô hiện giờ thì cần hai chục tỷ tệ. Nhưng nếu muốn mở rộng quy mô, nâng cao sản lượng, ngược dòng đi lên thì ít nhất cần một trăm năm mươi tỷ tệ. Nếu có số tiền này thì đầu tiên em sẽ thu mua mỏ than đá, sau đó sẽ xây nhà máy phát điện. Vậy thì số than và điện thừa sẽ bán được ra bên ngoài. Hơn nữa, em có thể nâng lợi nhuận từ mỗi tấn nhôm điện phân lên ba nghìn tệ. Giả dụ sản lượng mỗi năm là mười triệu tấn, lợi nhuận sẽ không ít hơn ba mươi tỷ tệ”.

Ngô Bình đáp: “Thu mua mỏ than sao?”

Lãnh Như Yên: “Thực ra còn một phương án tốt hơn. Em nhận được thông tin, tỉnh Hà Tây hiện đang đấu giá quyền thăm dò khóang sản một khu vực có diện tích ba trăm kilomet vuông, giá khởi điểm là ba mươi triệu tệ. Em đang định đấu giá rồi tự thăm dò”.

Ngô Bình không hiểu lắm, hỏi lại: “Có quyền thăm dò khoáng sản rồi thì chỉ cần tìm thấy khoáng sản là có thể tùy ý khai thác sao?”

Lãnh Như Yên: “Đương nhiên là không được, nhưng chỉ người có quyền thăm dò khoáng sản mới được ưu tiên khi xét quyền khai thác. Cho dù không tự mình khai thác thì cũng có thể bán lại, như vậy cũng kiếm được không ít tiền. Ví dụ em đấu giá thành công quyền thăm dò khoáng sản ở khu vực đó, sau đó phát hiện trữ lượng than đá ở đó là một trăm triệu tấn thì quyền thăm dò khoáng sản của em sẽ trở nên đáng giá vô cùng, nếu sang nhượng lại sẽ kiếm được mấy tỷ tệ. Hoặc là em cũng có thể tự tiến hành khai thác, đương nhiên nếu tự khai thác sẽ phải làm thêm một số thủ tục và nộp một số chi phí khác”.

Ngô Bình gật đầu: “Hóa ra còn có cả quyền thăm dò khoáng sản, kế hoạch hay đó. Hôm nào có thời gian thì chúng ta cùng đến khu đất đó, anh giúp em khảo sát”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play