Chương 805
Ngô Bình liền bắt đầu cảnh giác, thầm nghĩ bà cô này đang định làm gì vậy? Anh nói: “Cô à, cháu có bạn gái rồi”.
Ánh mắt bà cô liền tối hẳn, bà ấy ồ một tiếng: “Cũng phải, một chàng trai tốt như cháu có bạn gái cũng rất bình thường”.
Bà ấy dường như đã chẳng còn hứng thú nói chuyện nữa, bắt đầu im lặng. Nhưng một lúc sau, bà ấy đột nhiên mỉm cười với Ngô Bình: “Chàng trai à, cháu làm nghề gì thế?”
Ngô Bình nói: “Cháu là bác sĩ”.
Bà cô rất mừng: “Thế à? Cháu cũng là bác sĩ à? Con gái cô cũng là bác sĩ, nó làm việc ở bệnh viện Đại học Vân Kinh, nó học Y ở nước ngoài đấy, giỏi lắm”.
Ngô Bình nói: “Thế ạ? Cô hạnh phúc quá, bệnh viện Đại học Vân Kinh là bệnh viện trong top 10 toàn quốc, bác sĩ ở đó đều rất giỏi”.
Bà cô rất vui, cười nói: “Tất nhiên rồi. Hơn nữa vì mời con gái cô mà bệnh viện còn mua cho nó một căn nhà nữa”.
Sau đó bà ấy hỏi anh: “Còn cháu học lực thế nào? Học đại học ở đâu?”
“Cháu là tiến sĩ ạ, cháu học đại học Hoa Thanh”, Ngô Bình nói.
Bà cô càng cười tươi hơn, nói: “Giỏi lắm giỏi lắm, cháu cũng rất xuất sắc”.
Dọc đường bà cô cứ hỏi thăm tình hình của anh, bất giác máy bay đã đến lúc hạ cánh.
Lúc xuống máy bay, bà cô nói: “Tiểu Ngô à, lát nữa con gái cô đến đón cô, cháu đi đây để cô bảo con gái chở cháu đi luôn?”
“Không cần đâu thưa cô, cháu bắt xe là được”, Ngô Bình vội nói, bây giờ anh đã thấy sợ bà cô này rồi, tuyệt đối không dám ngồi lên xe của bà ấy.
Ai ngờ bà cô rất cố chấp, liền kéo ngay hành lý của anh, cười nói: “Cháu đừng khách sáo, chúng ta gặp nhau thế này là có duyên lắm, cùng đi nào”.
Ngô Bình cười khổ, anh bị bà cô kéo nên không thể thoát được, chỉ có thể cùng đi ra cổng. Họ vừa đi ra đã có một cô gái xinh đẹp cao ráo mặc áo gió màu tím đi tới, chỉ nhìn ngoại hình thôi là Ngô Bình đã cho cô ấy 12 điểm, không hề thua kém Đường Tử Di chút nào, chỉ là khí chất và phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau.
Cô gái xinh đẹp kéo chiếc vali của bà cô, nói: “Mẹ, chuyến vừa rồi đi chơi có vui không?”
Bà cô bật cười, nhìn con gái với ánh mắt cưng chiều: “Vui lắm! Con yêu à, mẹ tình cờ gặp một anh chàng đẹp trai trên máy bay, mẹ giới thiệu cho con nhé”.
Cô gái xinh đẹp tốt nghiệp Đại học Y Hopkins, đã có bằng thạc sĩ Y học, đạt vô số học bổng, là người có thành tích chuyên ngành trong top 3 toàn trường. Đối với cô ấy, đàn ông là một tổ hợp hữu cơ, không đáng yêu chút nào. Cô ấy yêu chuyên ngành của mình hơn, ví dụ như làm phẫu thuật, vì cô ấy là một bác sĩ ngoại khoa về não.
Cô gái xinh đẹp giơ tay ra với Ngô Bình, nói: “Xin chào, tôi là Hạ Ninh”.
“Xin chào, tôi là Ngô Bình”.
Khi cô gái này đến gần, Ngô Bình thấy cô ấy ít nhất cao 1m72. Sau khi bắt tay, anh thấy tay cô ấy hơi lành lạnh, rất săn chắc, ngón tay thon dài mạnh mẽ.
Hạ Ninh cũng nhận ra làn da của Ngô Bình rất đẹp, cô ấy kinh ngạc hỏi: “Làn da của anh tốt quá, anh chăm sóc kiểu gì vậy?”
Ngô Bình cười nói: “Chắc là vì tôi bẩm sinh đã có làn da đẹp”.
Bà cô vội nói: “Được rồi, chúng ta lên xe rồi nói tiếp”.
Ba người đến bãi đỗ xe. Hạ Minh lái xe Coupé, cô ấy để hành lý lên xe rồi hỏi Ngô Bình: “Anh đi đâu?”