Chương 782
Mọi người đều há hốc miệng, một đánh mười ư? Ngô Bình giỏi thế!
Trần Hiểu Đồng chợt hỏi: “Nói vậy là hôm nay em cứu anh là thừa thãi, chứ anh thừa sức xử lý hai tên kia à?”
Ngô Bình cười đáp: “Cũng không hẳn là thế, bang Rắn Độc mạnh hơn anh tưởng nhiều, đứng sau họ còn có một cao thủ cảnh giới Võ Vương. May mà anh không đi theo hai tên kia, không chẳng may đánh nhau thì anh bị bang ấy tẩn chết rồi”.
Trần Hiểu Đồng tò mò hỏi: “Cảnh giới Võ Vương mạnh lắm ạ?”
Ngô Bình: “Một người có thể đánh bại mười người như anh, hơn nữa còn dễ như ăn kẹo”.
Mọi người đều hít vào một hơi lạnh, sau đó thầm lo lắng thay Ngô Bình.
Anh cười nói: “Mọi người yen tâm, trước khi bang này bị tiêu diệt, anh sẽ bảo kê cho quán nướng này”.
Trần Hiểu Đồng biết sự việc nghiêm trọng nên nói ngay: “Anh Ngô, quán nghỉ thì nghỉ thôi, không sao đâu, anh đừng dây vào bang ấy nữa”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh không động vào họ thì họ cũng tìm tới anh thôi”.
Mọi người đều ngồi xuống, sau khi được Trần Hiểu Đồng giới thiệu thì Ngô Bình đã biết tenen của họ. Người đàn ông cao lớn là Đồng Lực, cậu béo da đen là Lộ Cường, còn cậu thanh niên tóc vàng là Miêu Gia.
Họ đều là bạn thân của Trần Hiểu Đồng, ai cũng có cổ phần của quán nướng này.
Ngô Bình: “Hiểu Đồng, anh nghe Miêu Gia kể các em đang giúp ai phải không?”
Trần Hiểu Đồng đáp: “Vâng, là một nhóm trẻ em ạ, bọn em định xây một khu vui chơi trẻ em chuyên nhận các trẻ lang thang”.
Miêu Gia nói: “Bọn em đã đầu tư vào trung tâm này hơn hai triệu rồi, toàn là tiền mồ hôi nước mắt của mọi người. Hiện giờ, bọn em đã thu nhận hơn ba mươi trẻ em, chị Đồng định mở rộng quy mô của trung tâm để giúp được nhiều trẻ em cơ nhỡ hơn”.
Ngô Bình thầm thấy bội phục rồi nói: “Các em làm tốt lắm, anh có quen một tổ chức từ thiện, anh nghĩ chắc hắn họ sẽ đồng ý giúp mọi người”.
Trần Hiểu Đồng sáng mắt lên: “Giúp thế nào ạ? Cho bọn em tiền á?”, hiện giờ cô ấy đang rất thiếu tiền, lo ăn uống học hành cho hơn ba mươi trẻ em, rồi còn tiền khám chữa bệnh cùng nhiêu chi phí khác thì ngày nào cũng hết hơn hai nghìn.
Ngô Bình: “Tiền chỉ là một chuyện thôi, họ sẽ giúp đỡ bọn em về mọi mặt, bao giờ về, anh sẽ gọi cho họ”.
Trần Hiểu Đồng mừng rỡ: “Anh Ngô, cảm ơn anh”.
Ngô Bình cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, đừng khách sáo”.
Cạnh quán nướng là một dãy nhà ngói, buổi tối Trần Hiểu Đồng thường ở lại đó để trông coi quán. Ngô Bình được xếp vào một căn phòng riêng, có giường và điều hoà.
“Ở đây không thể bì với khách sạn năm sao được, anh chịu khó một hôm vậy”, nói rồi, Trần Hiểu Đồng lấy một cái gối mới ra đưa cho Ngô Bình, ngoài ra còn có chăn và các đồ dùng cá nhân.
“Thế này là tốt lắm rồi”, Ngô Bình nói: “Người luyện võ không cầu kỳ lắm đâu”.
Anh đóng cửa lại rồi bắt đầu ngồi điều chỉnh hơi thở, thời gian cứ thế trôi đi.
Sáng sớm, anh đã nghe thấy có người quét sân, Ngô Bình mở cửa ra nhìn thì thấy Trần Hiểu Đồng đang cầm chỗi quét dọn, Miêu Gia và Lộ Cường cũng đang ở đây, còn có mấy người lạ mặt, ai làm việc của người nấy.