Chương 779

Thấy động tác chắp tay của Ngô Bình như người trong giang hồ chào hỏi nhau, Viên Thiết hơi chột dạ, vội vàng ngồi thẳng người dậy rồi đáp: “Được, cậu bạn đây là?”

Ngô Bình cười nói: “Tôi là bạn của Trần Hiểu Đồng, nghe nói tửu lượng của anh Thiết sâu không đáy, tôi rất khâm phục nên muốn tới gặp anh để kết bạn qua rượu, không biết anh Thiết có dám nhận không?”

Viên Thiết cười lạnh, gã không chỉ là người luyện võ, mà còn có tửu lượng rất cao. Nếu là uống bia rượu thì gã chưa biết sợ ai là gì nên nói ngay: “Được, nhưng nếu cậu thua thì sao?”

Ngô Bình lấy một tờ chi phiếu ra đập thẳng xuống bàn: “Đây là chi phiếu một triệu, nếu tôi thua thì nó sẽ thuộc về anh”.

Một tên đầu trọc đứng sau lưng Viên Thiết nói: “Chi phiếu này có phải là thật không đấy?”

Ngô Bình cười nói: “Anh bạn chê chi phiếu không đủ cháy chứ gì? Ok”.

Anh lấy một chiếc thẻ ngân hàng ra đưa cho cậu thanh niên tóc vàng: “Cậu em đi rút cho anh một triệu tiền mặt về đây”.

Cậu tóc vàng ngẩn ra rồi nói khẽ: “Anh Ngô, chỉ được rút tối đa hai mươi nghìn ở cây ATM thôi”.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Thẻ của anh không có hạn mức, cũng không có mật khẩu, cậu dẫn người đi rút tiền đi, một cây ATM không đủ thì tới cây khác”.

Mọi người đều ngây ra, có loại thẻ như vậy ư? Cậu thanh niên tóc vàng gọi thêm mấy người nữa rồi chạy nhanh đi rút tiền.

Sau đó, Ngô Bình cười nói với Viên Thiết: “Anh Thiết, thế nếu anh thua thì sao?”

Viên Thiết cười phá lên: “Tôi không thua được đâu”.

Ngô Bình dựng ngón tay cái: “Khâm phục, nhưng tôi cũng không thua ai trong việc uống rượu bao giờ cho nên chúng ta cứ phải ra điều kiện trước”.

Viên Thiết cau mày: “Hả? Thế cậu muốn sao?”

Ngô Bình: “Đơn giản thôi, nếu anh thua thì phải trả hết mọi chi phí mà anh từng ăn uống miễn phí ở quán, sau đó phải để lại 500 nghìn để sau này tới ăn rồi trừ dần”.

Viên Thiết híp mắt lại: “Cậu chơi hẳn một triệu nên yêu cầu này cũng không quá đáng, được! Tôi theo!”

Ngô Bình cười lớn nói: “Thế mới khí phách chứ”.

Cậu thanh niên tóc vàng chạy tới cây ATM ở phía đối diện rồi thử quẹt thẻ, sau khi nhìn thấy số dư, mắt cậu ta trố ra, vì cậu ta đã nhìn thấy một dãy số rất dài, sau đó còn lẩm bẩm đọc: triệu, chục triệu, trăm triệu, tỷ…

Oa!

Cậu ta hít vào một hơi lạnh, vì trong thẻ của Ngô Bình có hơn năm tỷ.

Cậu ta cố kiềm chế cơn chấn động rồi rút hai trăm nghìn ở cây này, lần sau lại rút hai trăm nghìn tiếp, sau đó mọi người cứ thế nghe thấy tiếng máy móc kêu, tiền chảy ra liên tục.

Trần Hiểu Đồng đã sai người chuẩn bị ở quán, rượu bia đều có đủ, ai ngồi bàn nấy, bắt đầu uống.

Ngô Bình: “Nếu đã là đọ tửu lượng thì phải chơi hết mình, bắt đầu từ rượu trắng đi”.

Anh cầm một chai rượu địa phương 53 độ lên rồi nói: “Mỗi người uống mười chai, anh thấy sao?”

Viên Thiết cười lạnh, gã không tin Ngô Bình có thể uống hết mười chai rượu mạnh nên đồng ý ngay: “Được!”

Mười chai rượu được mở nắp rồi xếp thành một hàng trước mặt hai người, Ngô Bình cầm một chai lên rồi ngửa cổ uống cạn.

Ực ực…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play