Chương 766

Thanh niên ấy cười khẩy: “Dĩ nhiên là biết! Anh ta là Ngô Bình, chỉ là một Tổng đội trưởng Truy bắt tội phạm cỏn con thôi!”

Giọng điệu của thanh niên này rất kiêu căng, không hề để Ngô Bình vào mắt.

Thường Minh cười khẩy: “Ngông cuồng quá nhỉ, ai cho anh sự tự tin ấy vậy?”

Thanh niên nọ hừ giọng: “Anh không có tư cách biết! Cút hết cho tôi, ngay bây giờ, nơi này do tôi phụ trách!”

Ngô Bình cau mày, lên tiếng: “Tốt nhất là anh nên nói rõ lai lịch để tránh ngộ thương”.

Thanh niên ấy hừ mũi, ngạo mạn đáp: “Nói cho anh biết cũng chẳng sao. Tôi là Hoắc Lập Phi, chủ tịch tỉnh Hoắc Đông Nguyên chính là bác của tôi!”

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi còn tưởng bố anh là ông trời cơ đấy!”

Hoắc Lập Phi cả giận: “Anh nói gì cơ?”

Ngô Bình xua tay: “Cút nhanh đi, bằng không đừng trách tôi không khách sáo”.

Hoắc Lập Phi suýt chút nữa đã nhảy dựng lên: “Anh dám!”

Ngô Bình sa sầm mặt: “Thường Minh, ra tay!”

Thường Minh lướt đến bên cạnh Hoắc Lập Phi nhanh như chớp, đẩy hắn ngã và đè đầu hắn xuống sàn.

Hoắc Lập Phi vừa ngỡ ngàng vừa giận dữ: “Dám động đến tôi! Bác tôi chắc chắn sẽ không tha cho các người!”

Cổ Lệ đá vào miệng hắn. Tên họ Hoắc chảy máu đầy miệng, gãy răng cửa, đau đến mức kêu la oai oái.

Cô ta lạnh lùng nói: “Còn dám nói vớ vẩn nữa thì tôi sẽ cắt lưỡi anh!”

Hoắc Lập Phi sợ hãi, sắc mặt rất tệ, quả nhiên không dám hó hé nữa. Những người mà hắn dẫn theo đều tái mặt, đến thở mạnh cũng chẳng dám.

Ngô Bình lại hành động theo luật, sử dụng “Bàn Cân Thủ” với ba tên Đông Doanh còn lại. Tuy ba tên này là ninja thượng đẳng nhưng thực lực kém xa Ngô Bình. Có thêm Dương Đoạn và Lâm Bạch ở đây, bọn chúng hoàn toàn không đủ sức phản kháng.

Chẳng mấy chốc, căn phòng đã vang lên tiếng gào thét thảm thiết. Ai nấy đều giương mắt nhìn ba tên Đông Doanh nọ cuộn tròn người lại, tắt thở rồi chết. Cả quá trình kéo dài mười phút, khiến Hoắc Lập Phi tái mặt vì sợ hãi.

Ngô Bình nói với Thường Minh: “Đưa thi thể xuống sảnh cho người nhà nạn nhân xem”.

“Vâng”, Thường Minh gọi thêm người, chuyển thi thể xuống sảnh khách sạn.

Trong căn phòng, Ngô Bình nhìn Hoắc Lập Phi đang đứng dậy, hờ hững nói: “Hoắc Đông Nguyên dính vào vụ án của Đường Uy, đến thân mình còn lo chưa xong. Thế mà anh còn dám lấy tên ông ta ra hù doạ. Anh nói xem, anh có phải kẻ ngu xuẩn không?”

Hoắc Lập Phi kinh ngạc. Ngô Bình nói không sai, bác của hắn đang gặp rắc rối, dạo trước còn dặn hắn phải biết điều một chút. Nhưng làm sao anh biết được chuyện cơ mật này?

Hắn không biết vụ án Đường Uy do chính Ngô Bình thúc đẩy!

Ngô Bình không có hứng thú gì với hắn, bèn xua tay: “Cút đi!”

Hoắc Lập Phi nghiến răng, ôm miệng, dẫn thuộc hạ rời đi, còn chẳng dám doạ dẫm câu nào.

Sau khi hắn đi, Lâm Bạch nói: “Chủ nhiệm à, đánh chết bốn tên Đông Doanh này, phía Đông Doanh chắc chắn sẽ gây sự”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play