Chương 750
Căn phòng này có phòng làm việc riêng, phòng khách nhỏ, nhà vệ sinh, vân vân, diện tích còn to hơn nhà Chu Nhược Tuyết, phong cách trang trí cao cấp vô cùng.
Ngô Bình đưa cô vào trong rồi bảo: “Trong tủ có quần áo đấy. Cô mau ngủ đi”, rồi anh đóng cửa lại.
Mười phút sau, Chu Nhược Tuyết đã tắm nước nóng xong và đi đến phòng Ngô Bình. Cô ấy mặc một bộ đồ ngủ bằng tơ tằm, tay ôm thú bông, trên người toả ra hương thơm thoang thoảng.
Chu Nhược Tuyết nhìn anh: “Sếp có thể trò chuyện với tôi một lát không ạ?”
Ngô Bình nghĩ bụng, phụ nữ rắc rối thật: “Ừm, cô nói đi”.
Ngồi lún xuống chiếc xô pha vải hình tròn, Chu Nhược Tuyết nói: “Trước đó tôi có nói mẹ tôi tái giá, thật ra không phải vậy. Sau khi bố tôi mất, đơn vị có gửi hơn bốn trăm nghìn tiễn hỗ trợ, có tiền trợ cấp cho mẹ và tôi nữa, mỗi tháng ba nghìn”.
“Lúc ấy bà nội còn sống, bà sợ mẹ tôi lấy tiền đi rồi bỏ tôi, nên bảo cô tôi giữ số tiền đó. Thẻ ngân hàng nhận tiền trợ cấp hằng tháng cũng do cô tôi quản lý”.
“Mẹ tôi rất giận. Có một ngày, mẹ đột nhiên thu dọn đồ đạc rồi bỏ đi. Mẹ để lại một lá thư, bảo là sau này sẽ quay về thăm tôi. Nhưng đã mười năm rồi mà bà ấy vẫn biệt tăm biệt tích”.
“Vài năm sau thì bà nội qua đời. Cô tôi dùng khoản tiền ấy để mua nhà, sau đó dùng tiền trợ cấp để trả học phí cho tôi, bảo là sẽ nuôi tôi khôn lớn. Tôi rất hiểu chuyện, không hề chi tiêu bừa bãi, sợ cô bỏ mặc tôi”.
“Sau khi tốt nghiệp, tôi đi làm, tiền lương mỗi tháng cũng chỉ giữ lại một nghìn, còn lại đều đưa cho cô. Tôi cũng sẽ phụ giúp việc nhà”.
Ngô Bình thở dài. Anh cảm nhận được sự bất lực năm đó của Chu Nhược Tuyết. Nhưng chuyện gia đình rất khó nói, anh đành chuyển chủ đề: “Sao đột nhiên cô lại khóc?”
Chu Nhược Tuyết kể lại cuộc hội thoại mà mình nghe được khi đứng ngoài cửa: “Gia đình cô dùng tiền thế nào, tôi cũng không để bụng. Họ có ơn nuôi dưỡng tôi, là người thân của tôi. Nhưng dượng muốn dùng hôn nhân của tôi để kiếm tiền mua nhà, tôi thật sự không chấp nhận được”.
Ngô Bình nhíu mày: “Dượng của cô quá đáng thật đấy”.
Anh ngẫm nghĩ: “Thế này đi. Cô đừng về đó nữa, sau này cứ ở đây. Nhà tôi nhiều phòng, không ở cũng để phí. Tiền lương cũng không cần đưa cho cô của cô nữa, cứ giữ lấy mà dùng”.
Chu Nhược Tuyết ngẩn ra: “Sống ở đây ấy ạ?”
Ngô Bình đáp: “Ừ. Tôi là sếp của cô, cô là lính của tôi, tất nhiên là tôi phải giúp cô rồi”.
Chu Nhược Tuyết hơi ngạc nhiên: “Sếp à, như vậy hình như không hay lắm?”
Ngô Bình nói: “Có gì mà không hay? Sợ tôi có ý xấu với cô à? Đừng lo, mẹ và em gái, cả ông bà ngoại tôi, đều sống ở đây”.
Chu Nhược Tuyết đỏ mặt: “Tôi không có ý đó, tôi…”
Ngô Bình vỗ vỗ bờ vai gầy của cô ấy, đoạn bảo: “Đừng nghĩ nhiều nữa. Ngủ ngon nhé, ngày mai còn phải đi làm đấy”.
Chu Nhược Tuyết về phòng, ôm chặt thú bông vào lòng, nhắm mắt mà không sao ngủ được. Chẳng biết bao lâu sau, cô ấy mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Đêm đó cô mơ một giấc mộng thật dài. Trong mơ, cô ấy được gặp bố mẹ, cả nhà vui vẻ nói cười, hạnh phúc vô bờ.
Sáng hôm sau, nghe thấy có người gõ cửa, Chu Nhược Tuyết vội vàng ngồi dậy. Ngẩn ra một lúc, cô ấy mới nhớ ra đây là đâu. Chu Nhược Tuyết nói: “Mời vào”.