Chương 745

Anh ấn tay lên thân cây, cảm ứng bằng thần thức. Ngày ấy anh còn chưa tu luyện được thần thức, bây giờ giao tiếp với nó lần nữa, hiệu quả đã tốt hơn nhiều.

Chẳng bao lâu sau, một dòng thông tin vô cùng đơn giản đã hiện lên trong đầu anh, là lời thăm hỏi từ cây hoè.

Anh cười nói: “Cô ở nhà tôi lâu như vậy, còn thông linh. Để tôi giúp cô một tay nhé”.

Ngô Bình gọi công nhân đến, dùng máy đục lỗ, đục xuống đất ba cái lỗ sâu mười lăm mét xung quanh cây hoè, to bằng cánh tay. Đoạn, anh ném ba viên tiên thạch vào đó rồi lấp đất lại.

Nhìn thấy anh ném mấy viên đá xuống, các công nhân đều nghĩ rằng đó là một nghi lễ nào đó nên chẳng mấy quan tâm. Làm sao họ biết thứ mà Ngô Bình đem xuống lại chính là tiên thạch có giá trị liên thành kia chứ.

Cây hoè đã thông linh, chầm chậm hấp thụ tiên lực trong tiên thạch. Chẳng bao lâu sau, cây hoè đã có sự thay đổi. Về việc sẽ đổi như thế nào, anh cũng chưa rõ.

Chôn tiên thạch xuống xong, anh vỗ lên thân cây, dặn dò: “Tu hành thật tốt nhé”.

Anh ở nhà cũ hơn một giờ thì nhận được cuộc gọi của Hà Tất Sĩ. Ông ấy cười hỏi: “Tổng đội trưởng Ngô, tối nay có rảnh không?”

Giờ Hà Tất Sĩ đã là đội phó đội Truy bắt tội phạm của huyện, cũng được xem là nhân vật tiếng tăm rồi. Ngô Bình nói: “Có chuyện gì à, ông Hà?”

Hà Tất Sĩ cười bảo: “Tổng đội trưởng Ngô à, tối nay ông La đãi tiệc đấy, cậu đến tham dự chứ?”

Ngô Bình vừa nghe đã biết La Duy Khang muốn dùng bữa với mình. Nghĩ ngợi một lát, anh bèn đáp: “Được, tối nay tôi sẽ đến”.

Hà Tất Sĩ vui mừng: “Thế thì tốt quá, cảm ơn lãnh đạo đã nể mặt nhé. Đến lúc ấy Nhược Tuyết và cậu Khuất cũng đến, không có người ngoài đâu”.

Trời còn sáng, Ngô Bình về nhà luyện công một lát. Đến khi trời tối, anh gọi Chu Vũ, Nghiêm Gia Câu, Quan Bộ Vân, Tống Tiểu Lương cùng đến dự tiệc.

Bảy giờ tối, Hà Tất Sĩ nôn nóng đừng chờ trước một nhà hàng của huyện Minh Dương. Vừa trông thấy nhóm người Ngô Bình, ông ấy bèn nhiệt tình mời họ vào trong.

Trong phòng tiệc, La Duy Khang dẫn theo một nhân viên, ngoài ra còn có Chu Nhược Tuyết và Khuất Hành Nghĩa – đội phó đội Vũ Tuần.

Ngô Bình vừa bước vào, họ lập tức đứng dậy. La Duy Khang cười nói: “Mời ngồi, tổng đội trưởng Ngô”.

Mọi người ngồi vào chỗ. Khuất Hành Nghĩa nhanh chóng đứng dậy, bảo phục vụ lên món. Ngô Bình bảo Quan Bộ Vân lấy rượu mà anh đem theo ra. Lần trước lừa không ít rượu ngon của Diệp Huyền, nên lần này anh có mang theo một ít, tất cả đều là rượu trắng.

Thấy rượu của Ngô Bình, La Duy Khang ngạc nhiên: “Đây là rượu Mao Đài lâu năm à?”

Ngô Bình đáp: “Có sẵn ở nhà”.

La Duy Khang vội vàng xua tay: “Tổng đội trưởng Ngô à, cấp trên của chúng ta có quy định, rượu đãi tiệc không được quá một trăm tệ”.

Ngô Bình nghĩ bụng, quả là người có nguyên tắc, bèn bảo: “Nói rất có lý”.

Vậy là anh cất rượu vào, lấy một vò rượu khác. Vò này cũng là rượu ngon, chừng năm cân, nhưng không có nhãn hiệu, tất nhiên là không rõ giá cả.

Gỡ sáp niêm phong, anh nói: “Thế uống rượu không nhãn hiệu nhé”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play