Ngô Bình đi tới đỉnh đầu của Hoang Thần, khẽ gật đầu, nói: “Thực lực của nó ít nhất cũng là Tê Thiên Cảnh cấp hai. Nếu không phải Nguyệt Thần thê tử thăng cấp thành Cổ Thần cấp tám, e rằng việc bắt sống nó sẽ không dễ dàng gì”.

Nguyệt Thần: “Ra tay đi, miễn cho bị Cổ Thần khác chú ý”.

“Được”. Ngô Bình tiến lên một bước, thực hiện quyền uy suy yếu và quyền uy cướp đoạt. Ngay lập tức, năng lượng năm màu lao ra từ bảy lỗ của Hoang Thần, bay vào trong tay Ngô Bình.

Ngô Bình tạm thời hấp thụ năng lượng này, sau đó sẽ sử dụng nó khi luyện đan. Với lượng năng lượng Hoang Thần lớn như vậy, ít nhất cũng có thể luyện chế ra hàng nghìn viên Hoang Thần Đan!

Hoang Thần bị tước đi sức mạnh ngay lập tức chuyển sang màu trắng xám, khi gió thổi qua thì biến thành cát bụi và bay đi.

Ngô Bình hỏi: “Nguyệt Thần thê tử, mặt trăng trên Thiên Giới có liên quan tới ngươi sao?”

Nguyệt Thần nói: “Mặc dù ta có thể lên Thiên Giới, nhưng quy tắc ở nơi đó sẽ làm suy yếu lực lượng của ta, ta chỉ có thể sử dụng 30% trong 100% thần lực của mình".

Ngô Bình chớp chớp mắt: “Nguyệt Thần thê tử, vậy ngươi muốn đi Thiên Giới sao?”

Nguyệt Thần cười nói: “Muốn chứ, chẳng lẽ phu quân có cách gì sao?”

Ngô Bình đột nhiên bước tới, ôm lấy cô ta và hôn. Nguyệt Thần dường như chống cự nhưng giây tiếp theo cô ta đã vòng tay ôm eo anh. Thì ra vô thượng đại đạo mà Ngô Bình nhắc tới đang mạnh mẽ tràn vào miệng của Nguyệt Thần.

Nụ hôn này kéo dài hơn mười lăm phút, khi Ngô Bình cảm thấy gần như đã xong, anh mới rời miệng.

Đôi mắt xinh đẹp của Nguyệt Thần đầy mê mẩn, cô ta tức giận nói: “Ngươi không báo trước cho ta, để người ta nhìn thấy sẽ không tốt”.

Ngô Bình cười nói: “Ở đây không có người khác, vô thượng đại đạo này là bí mật mà ta biết, có nó, ngươi có thể lên Thiên Giới bất cứ lúc nào, pháp tắc ở nơi đó cũng sẽ không áp chế ngươi”.

Nguyệt Thần cười nói: “Ngươi giúp ta nhiều như vậy, chẳng lẽ muốn ta đi tới đó giúp ngươi chiến đấu sao?”

Ngô Bình cười “khà khà”: “Ta là phu quân của ngươi, nếu ta bị bắt nạt ngươi có ngồi yên nhìn không?”

Nguyệt Thần: “Khi tu vi của ta ổn định hơn, ta sẽ luyện hóa mặt trăng trên Thiên Giới, biến nó thành đạo tràng thứ hai của ta”.

Ngô Bình: “Ta chờ ngươi tới”. Hai người tách ra, Ngô Bình trở về Thiên Nguyệt Thần Quốc.

Vừa trở về anh liền nghe nói Diệp Phục Thiên đang dẫn đội quân Dực tộc tấn công Thiên Nguyệt Thần Quốc, hai bên đang đối đầu với nhau. Có vẻ như Diệp Phục Thiên vẫn chưa biết về việc Hoang Thần bị giết, dù sao trước mắt cũng chỉ có Ngô Bình và Nguyệt Thần biết việc này.

Anh vẫn luôn bất mãn với tên Diệp Phục Thiên này, trước đây anh không thể đánh bại hắn ta, nhưng sau đó khi anh đánh thắng thì hắn ta lại chạy trốn đến Thần tộc. Hiện tại nếu hắn ta đã lộ diện, Ngô Bình đương nhiên sẽ không buông tha hắn ta.

Anh lập tức đến chiến trường và đáp xuống trước mặt hai đội quân. Đối diện là một nhóm Dực tộc, hình người có cánh chim và mũi giống mỏ chim. Sức chiến đấu của Dực tộc rất mạnh mẽ, tốc độ bay rất nhanh, họ là những người lính tỉnh nhuệ trong số các dị tộc.

Lúc này, Diệp Phục Thiên đang cưỡi một con sư ưng khổng lồ, trông giống như một con sư tử nhưng có đôi cánh khổng lồ, là một loài thú dữ.

Thần Vương cũng là một cảnh giới gần giống như Thánh Hoàng sơ kỳ của Nhân tộc. Nếu Thần Vương có thể sống sót sau ba thần kiếp lớn thì có thể được gọi là Cổ Thần!

Ngô Bình cười lạnh: “Ta còn tưởng có gì đặc biệt lắm, thì ra chỉ là một tên 'Thần Vương mà thôi, vậy mà dám khoe khoang trước mặt ta, thật sự là buồn cười”.

Diệp Phục Thiên tức chắc chắn sẽ giết ngươi!”

n: “Vậy hãy đánh một trận với bản Thần Vương đi, ta

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play