Chương 675

Ngô Bình đáp: “Không tiễn”.

Nhìn Giáp Bà Bà chậm rãi rời đi, cả nhà họ Thiệu đều thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Thiệu Tôn mới hỏi: “Anh Ngô này, kế hoạch ban đầu của Giáp Bà Bà là muốn chiếm đoạt tài sản của nhà họ Thiệu thông qua anh họ tôi à?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Khi mọi người đều đã chết, tài sản sẽ thuộc về Thiệu Hành Vận. Mà Thiệu Hành Vận lại là con rối trong tay họ, sớm muộn gì cũng chuyển giao toàn bộ tài sản”.

Thiệu Tôn kinh ngạc: “Không ngờ còn có thể làm như vậy. Chắc chắn họ đã hại rất nhiều nhà giàu có rồi nhỉ?”

Ngô Bình lắc đầu: “Có lẽ đây là lần đầu tiên. Giáp Bà Bà đột nhiên làm vậy, ắt có lý do”.

Không còn sớm nữa, thấy cả nhà họ Thiệu đều bình an, Ngô Bình và Diệp Huyền bèn ra về.

Cả hai rời khỏi nhà họ Thiệu. Xe vừa chạy được vài trăm mét thì bỗng nhìn thấy một bà lão mặc đồ đen đứng bên đường. Diệp Huyền phanh xe, nhìn sang Ngô Bình.

Ngô Bình mở cửa xe, lạnh lùng nói: “Bà vẫn không phục sao, Giáp Bà Bà?”

“Cộp!”

Giáp Bà Bà quỳ xuống đất: “Tôi có chuyện cầu xin cậu”.

Ngô Bình nhíu mày nói: “Giáp Bà Bà à, bà đã cao tuổi, tôi không dám nhận đâu. Xin hãy đứng lên”.

Giáp Bà Bà vừa nhìn Ngô Bình vừa cất lời: “Thần y Ngô, ban nãy tôi đã hỏi Đào Như Tuyết, biết được y thuật của cậu rất cao siêu nên muốn cầu xin cậu cứu con gái tôi”.

Ngô Bình hơi bất ngờ: “Con gái bà bị làm sao?”

Giáp Bà Bà thở dài: “Con gái giấu tôi, lén lút kế thừa ‘cổ Thần Thi’ từ tổ tiên, hoặc quá trình thập tử nhất sinh của cổ Thần Thi! Thi độc phát tác, mỗi ngày con bé đều sống không bằng chết. Vì để cứu nó, tôi đã cầu xin Vạn Phùng Xuân, nhưng ông ta bảo rằng dược liệu để trị thi độc rất quý, không trả mười tỷ thì ông ta sẽ không ra tay giúp đỡ”.

“Tôi chỉ là một bà lão sống cô độc, cả đời yên phận thủ thường, lấy đâu ra mười tỷ? Hết cách, tôi mới đành ép con gái tôi giở trò với người nhà họ Thiệu”.

Ngô Bình cười khẩy: “Mạng của con gái bà thì quý, mạng của người khác thì không à?”

“Tôi biết tôi có tội. Chỉ cần thần y Ngô chữa khỏi cho con gái tôi, tôi bằng lòng dùng cái chết để chuộc tội!”

Ngô Bình khẽ thở dài, đoạn bảo: “Bây giờ muộn quá rồi. Sáng mai đưa con gái bà đến biệt thự số Một Thái Khang để tôi xem có chữa được không”.

Giáp Bà Bà cả mừng, lại dập đầu trước Ngô Bình: “Cảm ơn cậu, cảm ơn thần y Ngô!”

Rồi anh lại lên xe, Diệp Huyền lái xe đi.

Một lúc sau, Diệp Huyền mới nói: “Tiền bối thật dễ mềm lòng. Hai mẹ con nhà đó tuyệt đối không phải người lương thiện, đệ tử mà là tiền bối thì chắc chắn sẽ không cứu họ”.

Ngô Bình đáp: “Lương y phải có lòng nhân ái. Bà ta đã lớn tuổi, chỉ có một cô con gái, cũng rất đáng thương. Giúp được thì giúp vậy”.

Diệp Huyền cười bảo: “Chẳng trách ông nội đệ tử lại nói rằng tiền bối là người rất tình cảm”.

Đưa Ngô Bình đến khu biệt thự Thái Khang nhưng Diệp Huyền không xuống xe mà nói: “Bạn gái của tiền bối ở đây nên đệ tử không ngồi lại đâu, ngày mai lại đến”.

Ngô Bình đáp: “Đừng nghĩ bậy, chúng tôi là bạn thôi”.

“Hiểu mà, là bạn gái”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play