Sau khi trò chuyện với Tàng Cơ một lúc thì anh lập tức rời khỏi chỗ này, xuất hiện ở ngay phía trên Tàng Cơ.

Thời gian anh vào trong này chưa đến nửa ngày, Ngọc Nương đứng ở đẳng xa vẫy tay với anh, anh lập tức bay sang đó.

“Công tử, ngài có thu hoạch được gì không?” Nhìn thấy Ngô Bình không làm sao, Ngọc Nương vô cùng vui vẻ.

Ngô Bình gật đầu, hỏi: “Cô vẫn ở đây đợi tôi?"

Ngọc Nương nói: “Dẫu sao tôi cũng phải chờ công tử ra ngoài”.

Ngô Bình cười cười, nói: “Nghỉ một lát, ăn chút gì đi." 

Nói xong, anh lấy một số bàn ghế và một ít thức ăn, mời Ngọc Nương cùng ăn với anh.

Ngọc Nương chưa từng ăn đồ ăn của Nhân tộc, cô nhấm nháp những loại trái cây, thịt chín đó, lập tức cảm thấy vô cùng ngon miệng, khen: “Nếu có thời gian, tôi nhất định phải đi dạo ở nơi ở của Nhân tộc”.

Ngô Bình: “Cô có thể đến tìm tôi, tôi đưa cô đi ăn đồ ngon của Nhân tộc”

Ngọc Nương hơi hơi mỉm cười: "Vậy thì thật đa tạ công tử”.

Sau khi ăn vài món, Ngô Bình đột nhiên nói: "Tôi có một người bạn là Hồ tộc, cô ấy là Cửu Vĩ Thiên Hồ duy nhất ở Hạ Giới. Nếu tôi đưa cô ấy đến Thiên giới, không biết Thiên Hồ Tộc các người có thể cho cô ấy một chỗ dung thân không?”

Người mà Ngô Bình nói, chính là Thanh Hàm, Cửu Vĩ Thiên Hồ mà anh đã gặp lúc còn trẻ.

Ngọc Nương cười nói: "Đương nhiên là không thành vấn đề, bạn bè của công tử thì cũng là chị em với tôi".

Ngô Bình gật đầu: "Đa tạ”... Sau đó tay phải của anh cào nhẹ lên người cô một cái.

Ngay lập tức, chín cái đuôi của Ngọc Nương đều lộ ra, trên mỗi cái đuôi đều có một linh hồn mạnh mẽ, lúc này bọn họ đều cùng nhau kêu lên.

“Tiểu tử, người muốn làm gì?" Một cái đuôi trong số đó lạnh giọng hỏi.

Ngô Bình nhìn Ngọc Nương: “Những thứ này hắn là kỳ sinh ở trên người của cô đúng không?” 

Ngọc Nương vội vàng nói: “Công tử, bọn họ đều là kiếp trước của tôi, mỗi một đời của tôi linh hồn đều sẽ được đánh dấu, sau đó bám vào chín cái đuôi của tôi Chờ sau khi tu vi của tôi đủ cao là có thể luyện hóa bọn họ sau đó có thể thu được sức mạnh của cửu thế”.

Ngô Bình: “Không phải bọn chúng cũng muốn cướp sức mạnh của cô sao?”

Ngọc Nương nói: “Đúng vậy, nhưng bọn ta đều không thể làm gì được đối phương cho nên đã thương lượng, sẽ thay phiên nhau quản lý cơ thể này".

Ngô Bình: “Để tôi giúp cô."

Dứt lời, anh lập tức thi triển quyền binh cướp đoạt, ngay lập tức cướp đoạt sức mạnh của chín linh hồn, sau đó rót vào trong cơ thể của Ngọc Nương.

Ngọc Nương nghe được chín tiếng kêu thảm thiết sau đó có một luồng sức mạnh tràn trề tiến vào sâu trong linh hồn của cô, cô vội vàng hấp thu luyện hóa.

Một lát sau Ngọc Nương đã hấp thu hết năng lượng vốn có, cô mở đôi mắt ra, cười nói: “Đa tạ công tử. Chỉ bằng một mình tôi thì cả đời này cũng không thể nào luyện hóa được bọn họ. Chín kiếp trước của tôi cái sau còn giảo hoạt hơn cái trước, rất nhiều lần suýt chút nữa tôi đã bị phản phệ”.

Ngô Bình: “Những thành viên khác trong Thiên Hồ Tộc cũng có được linh hồn kiếp trước á?”

Ngọc Nương: “Vậy thì cũng không đúng, chỉ có một số ít Hồ Tộc mới có được loại năng lực này. Đối với người mạnh mẽ tỏng tộc thì loại tính huống này là một sự may mẫn. Nhưng đối với một số người cùng tộc khác thì việc mang theo linh hồn kiếp trước chính là một loại tai nạn."

Ngô Bình cảm giác được thực lực của Ngọc Nương đã tăng lên rất nhiều, anh nói: “Tiếp theo, tôi sẽ còn đi đến chỗ nguy hiểm, cô muốn tiếp tục đi theo à?"

Ngọc Nương cười nói: "Không đi theo công tử thì tôi có thể đi nơi nào được?”

Ngô Bình gật đầu, anh hỏi Thập Đồ: “Còn chỗ nào nữa không?”

Thập Đồ: “Chỗ tiếp theo có một số thực vật mạnh mẽ bảo vệ nơi đó. Ở chỗ đó có không ít bảo dược kỷ nguyên".

Ngô Bình mở to hai mắt: “Bảo dược kỷ nguyên!”

Thập Đồ: "Đúng thế, Năm đó ta đã đi qua một lần, nhưng không thể đánh lại thực vật bảo vệ, lại còn bị trọng thương suýt chết”.

Ngô Bình: “Bây giờ ta đã có được sức mạnh của Thập Đồ, ngươi cảm thấy có thể đánh thẳng được nó không?"

Thập Đồ rất tự tin, nói: “Chủ nhân chắc hẳn có thể đánh bại được đối phương, dẫu sau thiên phú của thực linh không phải là chiến đấu”

Ngô Bình gật đầu: "Xuất phát!”

Hai người bay trong không trung, vừa bay không được bao lâu, Ngô Bình lập tức nhìn thấy phía trước có mấy chục tu sĩ nhân loại, trên chân của bọn họ mang xiềng xích, gian nan đi về phía trước.

Ở đẳng trước bọn họ có một con mãnh hổ cực lớn và một con cự rắn.

Ngô Bình không khỏi dừng lại, anh hỏi Thập Đồ: “Nhân tộc đi vào nơi này đều ở cùng một chỗ với tôi, ở nơi này sao lại có người?”

Ngọc Nương do dự một chút, nói: “Hai tên kia là sinh vật Hỗn Độn, tổ tiên của bọn họ, Hổ Tổ và Mãng Tổ đều là cường giả Tê Thiên Cảnh. Hai tên này rất thích tu sĩ Nhân tộc, cho nên luôn đem theo một ít ở trên người, lúc nào muốn ăn thì ăn một ít." 

Ngô Bình nheo mắt lại, nói: “Không biết thịt hồ và thịt rắn có hương vị như thế nào!”

Vừa dứt lời, anh đã rơi xuống giữa đám người. Những người này đều là tu sĩ trẻ tuổi, nửa nam tu nửa nữ tu, trong ánh mắt của bọn họ đều là sự tuyệt vọng, biểu cảm chết lặng mà đi về phía trước.

Ngô Bình xuất hiện, khiến cho tất cả bọn họ đều sửng sốt, tò mò nhìn về phía anh

Con mãnh hổ kia cũng phát hiện ra Ngô Bình, nó bỗng nhiên xoạt người, ánh mắt u ám nhìn chấm chấm vào Ngô Bình.

Ngô Bình chỉ tay một cái, xiềng xích trên chân những người này lần lượt bung ra, còn anh thì ngoắc ngoắc ngón tay với con mãnh hổ, nói: "Lại đây".

Con mãnh hổ giận dữ, nó rít lên một tiếng rồi lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình bước ra một bước, cơ thể lập tức hóa thành người khổng lồ cao mười mét, sau đó tóm lấy cổ. con hổ, đấm nó,

“Bộp bộp bộp!”

Sau mấy cú đánh liên tiếp, con mãnh hổ choáng váng đầu óc, miệng mồm đây máu. 

“Ngươi dám đánh ta, đúng là tên nhân loại to gan!" Con hổ gầm lên giận dữ, liều mạng giãy giụa nhưng sau vài cú đánh đã nằm im.

Nhìn thấy con mãnh hổ bất động, Ngô Bình lạnh lùng nói:" Mày đã ăn người cùng tộc của tao, hôm nay tao để cho bọn họ phân thực mày!”

Nói xong, Ngô Bình cưỡi trên lưng hổ, cầm lấy Thập Đồ, trực tiếp cắt phăng đầu của con hố, sau đó để cho mọi người lột da rút gân, còn chia thịt ra từng miếng rồi ném cho người ở đằng sau.

Những người này trước đầy đã từng chứng kiến quá nhiều đồng bạn bị mãnh hổ ăn, bây giờ cực kỳ hận, há miệng là lập tức cắn xé.

Con cự rắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì bị dọa cho choáng váng, run bần bật. Cuối cũng, nó năm trên mặt đất, xin Ngô Bình tha cho: “Công tử đừng giết ta, ta chưa từng ăn người!”

Vì thế, Ngô Bình đã hỏi những người ở đẳng sau: “Nó có từng ăn thịt người chưa?”

Những người này lần lượt lắc đầu, có một nữ tu nói: “Công tử, tuy nó chưa từng ăn thịt người, nhưng lại thích hành hạ người sống tới chết, mấy chị em của tôi đều bị nó bóp cổ đến chết”. 

“Phựt”

Ngô Bình chỉ tay, một đường kiếm quang bay qua, trong nháy mắt đã chém con cực rắn này thành mười mấy khúc, cũng phân phát tất cả cho mọi người cùng ăn.

Suy cho cùng thì thịt tươi không thể ăn, nên anh nhóm lửa, nướng, chiên hoặc quay để ăn.

Chờ đến khi những người này no rồi, Ngô Bình nói với Ngọc Nương: "Tôi đành làm phiền cô đưa bọn họ rời khỏi mảnh vỡ kỷ nguyên”

Ngọc Nương gật đầu: "Được!"

Ngọc Nương nhẹ nhàng cười: “Lý công tử, tôi đã nhớ rồi"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play