Chương 67

“Cô… loại rác rưởi như anh ta thì còn lâu tôi mới thèm nhé!”

Đường Tử Di hờ hững nói: “Cô bảo chồng tôi là rác ư? Mắt cô đui rồi à? Rõ ràng chồng tôi là chuyên gia cược ngọc, kiểu gì tảng đá mà anh ấy chọn cũng có giá cao”.

“Có giá cao? Bốc phét vừa thôi!”, Tôn Tinh bật cười chế nhạo: “Chém gió thì ai chẳng làm được”.

Đường Tử Di nói với Ngô Bình: “Chồng, anh mau chọn một tảng cho họ sáng mắt ra đi!”

“Được!”, Ngô Bình cũng hùa theo, lập tức khởi động khả năng nhìn xuyên thấu.

Trùng hợp thế nào anh vừa nhìn mấy khối đá thì đã chọn được ngay một khối có giá mười nghìn và nặng khoảng hai mươi cân, giữa khối đá này có một miếng ngọc màu xanh và nặng chừng một cân.

Mỗi một gam loại này đều có giá bán ngoài thị trường là chín trăm, vậy thì miếng này của anh phải lên đến chín trăm nghìn.

Ngô Bình thầm gào thét, đây rồi!

Anh chỉ vào khối đó rồi bảo nhân viên cất vào hòm, đồng thời thanh toán luôn.

Thấy Ngô Bình chọn được nhanh như vậy, Triệu Kỳ Lượng không nhịn được lắc đầu: “Ngô Bình, cậu không hiểu thì đừng chọn bừa, kiểu này là cậu lỗ chắc rồi”.

Nói rồi, anh ta cũng bắt đầu lựa chọn, cuối cùng đã chi hai mươi nghìn để mua một khối đá màu đen xì và nặng mười mấy cân, thoạt nhìn khối đá này rất chắc chắn, Triệu Kỳ Lượng rất hài lòng.

Anh ta cười nói: “Đây là ONYX, dù không bằng hốc tính thể, nhưng cơ hội tạo ra thạch anh rất cao, chính nó!”

Ngô Bình lập tức sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trong tảng đá này chỉ có một đường màu xanh, còn lại thì toàn là vôi.

Anh thản nhiên gọi thợ tách đá tới: “Tách khối này ra cho tôi!”

Tôn Tinh lập tức ốm lấy khối đá ấy rồi nói: “Chúng tôi lấy trước rồi”.

Ngô Bình nào có định tranh giành đâu.

Thợ tách đá tiến tới, bắt đầu dùng dụng cụ mài trên mặt đá, tạo ra một âm thanh rất nhức nhối.

Vài phút sau, một mảng màu xanh đã xuất hiện, người đó vội lấy ra cho Triệu Kỳ Lượng xem, mọi người ở xung quanh cũng xúm lại.

Ngay sau đó, đã có người hô lên: “Thôi xong, toàn là vôi!”

“Èo, thế này chỉ đáng một nghìn thôi, vậy là lỗ toi mất 20 nghìn rồi”.

Triệu Kỳ Lượng cau mày nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, anh ta lại yêu cầu thợ tách ngọc mài thêm một mặt nữa, nhưng mọi người vẫn tiếp tục thở dài, vì cũng toàn là vôi thôi.

Triệu Kỳ Lượng nhăn mặt, mới đó mà lỗ mất hơn 20 nghìn rồi, một người keo kiệt như anh ta sao chịu nổi đây?

Tôn Tinh lườm anh ta rồi nói với Ngô Bình: “Anh đứng đắc ý vội, khéo tảng đá của anh cũng toàn là vôi đấy”.

Ngô Bình cười nói: “Kết quả thế nào thì tách ra mới biết được, phiền anh tách giúp tôi”.

Anh dùng bút vạch một đường lên tảng đá, sau đó bảo thợ tách ngọc tách ở vị trí ấy, chứ không đục lỗ.

Thợ tách ngọc cũng không hỏi nhiều mà làm theo yêu cầu ngay. Sau một tràng tiếng mài nhức tai vang lên, tảng đá đã bị tách mất một phần ba, chính giữa tảng đá có một màu xanh biêng biếc.

“Ra ngọc rồi!”, có người ngạc nhiên hô lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play