Nguyệt Thanh Ảnh hoảng hốt hỏi: "Chúng ta đưa tiền hết rồi, sao đám đó lại trưng binh em nữa?”
Nguyệt Hãng thở dài: "Võ dụng cả thôi, bọn chúng đang chiến tranh với Dị tộc phía đông, nghe nói quân đã chết hơn một nửa nên bây giờ rất cần nguồn chiêu mộ lính. Bạn bè em cũng đã hối lộ rồi, nhưng đều bị bắt hết, họ đã đưa thẳng ra tiền tuyến cả rồi!"
Nguyệt Hãng sợ hãi nói với Ngô Bình: "Anh rể cứu em đi. Tu vi của em không cao, nếu ra tiền tuyến chả khác nào chịu chết!”
Ngô Bình vỗ vai hắn ta nói: “Đừng sợ”.
Ngay sau đó, đã có người vội vàng vào báo lại: “Tiểu thư, người chiêu binh đang ở ngoài viện yêu cầu chúng ta giao người”
Nguyệt Thanh Ảnh tức giận nói: “Đám người này được voi đòi tiên, chị đây đi nói chuyện với chúng!"
Ngô Bình giữ cô lại nói: "Em ở lại đây, anh ra ngoài xem sao."
Trước cửa biệt viện có một đội lính mười mấy người đang đứng, người căm đầu là một võ tướng mặc áo giáp bạc. Gương mặt của hắn ta rất hung dữ, vừa thấy Ngô Bình bước ra, đã quan sát từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Tu vi của ngươi đạt đến đâu rồi?”
Ngô Bình đã biến thành Lý Nhàn, bình tĩnh nói: “Đạo Cảnh tần sáu! Sao, ngươi cũng muốn bắt lính à?”
Đôi mắt của tên tướng quân kia sáng lên nói: “Đạo Cảnh tầng tốt lắm! Tên ngươi là gì, xuất thân từ đâu để ta ghi lại. Mai ngươi phải đến chiêu binh để đăng ký!”
Ngô Bình: “Ta không có hứng thú tham gia quân ngũ, cũng sẽ không đi đăng ký".
Tướng quân mặc áo giáp bạc trừng mắt quát: “Dám cãi quân lệnh, chém!”
Ngô Bình nhướng mày nói: "Vậy ngươi chém thử xem!"
Tướng quân mặc giáp bạc lập tức rút đao, một đống sát khí lập tức bản ra. Trên đạo có khí tức của cường giả Hỗn Độn Cảnh, chứng minh cây đao này không phải dạng vừa, nó phong ấn lực lượng cường giả Hỗn Độn.
“Ngươi chắc chắn cãi lệnh tổng động viên sao?” Tướng quân áo giáp bạc hỏi lần nữa.
Ngô Bình: “Đúng vậy, ta từ chối”
“To gan!”
Đao dài nhắm thẳng vào đầu anh mà chém xuống, hẳn ta muốn chém chết Ngô Bình.
Ngô Bình đứng im, bình thản nói: "Định!"
Khoảng cách của đao còn cách anh nửa thước lập tức dừng ngay ở không trung, tướng quân áo giáp bạc cũng không thể cử động với bộ mặt khiếp sợ. Tu vi của hắn ta rất cao cũng là tu sĩ Đạo Cảnh tầng năm, đao đang cầm là thần binh Hỗn Độn. Nhưng nó lại chẳng có tác dụng gì, còn bị một lệnh của đối phương đã bị kiểm soát!
Ngô Bình hỏi hắn ta: "Ngươi còn muốn chiêu mộ nữa không?”
Gương mặt của tướng quân áo giáp bạc đen lại hỏi: “Ngươi biết hậu quả khi chống đối với Thiên Đình không?”
Ngô Bình cười khinh: “Thiên Quyền vẫn chưa phải là Thiên Đế, Thiên Đình vẫn chưa thành lập, các ngươi có tư cách gì đi khắp nơi bắt lính như thế? Ngươi về nói với chúng biết, người Nguyệt Thị không có hứng tham gia đội ngũ, nếu không phục thì bảo trưởng quan của ngươi đến đây gặp ta!"
Dứt lời, anh đạp một cái đá bay tướng quân áogiáp bạc ra khỏi cửa, rồi xoay người quay lại viện.
Nguyệt Hãng thấy Ngô Bình trở về, thở dài hỏi: “Anh rể đã đuổi chúng đi rồi à?”
Ngô Bình: “Đi rồi, nhưng chắc còn quay lại”
Nguyệt Hằng cười khổ: “Đám đó không có lý lẽ, chúng chỉ muốn chúng ta làm con dê thế mạng cho bọn chúng!"
Ngô Bình phát hiện có gì đó sai sai, nên nói với Nguyệt Thanh Ảnh: “Nguyệt Thị là thế lực mạnh nhất ở Thần Châu, sao bọn chúng còn đám bắt lính thế?”
Nguyệt Thanh Ảnh cười khỏi: “Các thế lực khác đều tham gia Thiên Đình, có vài kẻ còn nhận được phong thưởng. Nhưng Nguyệt gia không tham gia, nên đó cũng là nguyên nhân bọn chúng nhắm vào Nguyệt gia”.
Ngô Bình hỏi: “Thế nào là gia nhập bọn chúng?”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Giao ra tất cả tài nguyên, địa bản, con người cũng phải nghe và làm theo lệnh chúng sắp xếp. Đương nhiên em không chấp nhận được, nên từ chối gia nhập”
Ngô Bình nói: “Anh thấy, bọn chúng đang tính ép Nguyệt gia tham gia đây mà”
Nguyệt Thanh Ảnh thở dài nói: “Đúng thế”
Ngô Bình: “Em đừng lo lắng, có anh đây rồi.
Anh bảo Nguyệt Hằng về trước, tồi cử người chuẩn bị ít đồ ăn uống rượu ngắm hoa với Nguyệt Thanh Ảnh. Sau khi Viên Hoa Đô mở ra, phong cảnh rất xinh đẹp, thu hút rất nhiều ong bướm đến tìm mật.
Họ chưa uống được giọt rượu nào, lại có tiếng lạnh lùng từ ngoài viện truyền đến.
“Anh bạn trong đó có thể xuất hiện được không!"
Ngô Bình cười nói với Nguyệt Thanh Anh: “Người của bọn chúng đến rồi đấy Thanh Ảnh, để xem như lần này ta sẽ dạy bọn chúng thế nào”.
Anh đi vào cửa sân, chỉ thấy vài chục người, trừ tướng quân áo giáp bạc còn có ba tên cao thủ Hỗn 'Độn Cảnh. Trong đó có một người đứng vị trí cao nhất mặc áo giáp màu vàng, khí tức trên cơ thể hẳn ta tính ra cũng là cường giả Hỗn Độn Tam Cảnh.
Tướng quân áo giáp vàng lạnh lùng hỏi: “Ngươi dám công khai chống đối với Thiên Đình, muốn chết ra sao đây?”
Ngô Bình đưa ra lệnh bài tướng quân Nhị Phẩm rồi bình tĩnh nói: "Nếu ngươi không mù thì chắc nhận ra cái này là gì nhỉ?”
Tướng quân áo giáp vàng chỉ là võ quan quản lý một địa bàn nhỏ bắt linh, địa vị tướng quân Thất Phẩm kém hơn năm cấp với tướng quân Nhị Phẩm như Ngô Bình.
Gương mặt của hắn ta lập tức thay đổi, vội vàng quỳ xuống run giọng nói: "Xin Thượng Phong thứ tội! Hạ quan không biết thân phận của ngài!”
Người đứng sau lưng hắn ta cũng quỳ xuống đất với gương mặt đen thui, đồng thời đáy lòng cũng thấy rất lạ, sao tướng quân Nhị Phẩm lại chạy đến nơi nhỏ bé như thế này? Họ không phải đang chỉ huy đại chiến dịch hết rồi sao?
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Từ nay tiếp tục bắt lính, nhưng tránh Nguyệt Thị ra”
“Rõ”. Võ quan kia lập tức nói: “Hạ quan lập tức ra lệnh”,
Ngô Bình xua tay: “Lui đi”.
Đám người kia đi rồi, Nguyệt Thanh Ảnh mới bật cười: "Anh nói mình là tướng quân Nhị Phẩm từ trước đi, để em không cần lo lắng”
Ngô Bình cười nói: “Anh chỉ nói đại một chức vị này, chứ chưa phải chức thật..."
Anh vừa nói xong, lệnh bài đang căm đột ngột sáng lên rồi một bóng người xuất hiện, người này cung kính hành lễ với Ngô Bình nói: “Tướng quân Tứ Phẩm Chu Phất Hải, bái kiến thượng quan!"
Ngô Bình khó hiểu hỏi: “Ngươi liên lạc với bổn tướng có chuyện?”
Chu Phất Hải nói: "Thưa Thượng quan, Thất Lộ đại quân của ta tên Xích Giáp quân gặp đại quân Dị tộc đột ngột tấn công, tổn thất rất nghiêm trọng. Hiện tại bốn mươi lăm vạn đại quân Thiên Đình của ta đang bị vây ở Ngũ Giang Cốc Hạ quan vừa cảm nhận được. tướng quân Nhị Phẩm ở gần nên gọi đại, xin Thượng quan thứ tội!”
Anh vừa nghe đại quân Nhân tộc bị Dị tộc bao vây, lập tức hỏi: “Dị tộc có bao nhiêu quân, cao thủ cấp Hỗn Độn có bao nhiêu?”
Chu Phất Hải nói: "Đại quân Dị tộc có hai phần, kể cả ba mươi vạn đại quân của Đại Lực tộc và bốn mươi vạn đại quân của Nhân Thạch tộc. Thì tổng cộng có hơn mươi cao thủ cấp Hỗn Độn”.
Ngô Bình gật gù: “Ta đã biết, sẽ đến ngay”.
“Đa tạ Thượng quan!” Đối phương xúc động vô cùng, nên biết rằng bình thường tướng quân Nhị Phẩm đều là nguyên soái của một đại quân, nhân vật lớn như thế chắc chắn có cách giúp đỡ họ!
Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!