"Ta vừa dùng thủ đoạn trong cơ thể của con, lúc con gặp nguy hiểm thì vi sư có thế dùng sức mạnh truyền cho con. Đến lúc đó, tu vi của con sẽ đạt đến Hỗn Độn Bất Trọng Cảnh, nhưng chỉ giữ được mấy giây rồi sẽ yếu đi, nên con phải thoát khỏi nơi nguy hiểm đó nhanh nhất có thể.”

Ngô Bình chớp mắt vài lần: “Trận pháp này có thể sử dụng mấy lần thế sư tôn?”

Nguyên Thủy Đạo Tôn: “Dùng được ba lần, với lại khoảng cách lần đầu tiên với lần sau là một ngày”.

Anh nhếch môi cười: “Đa tạ sư tôn đã quan tâm, có thủ đoạn của ông già như ngài trong cơ thể, con không còn sợ gì hết”

Sau đó, anh lại nói: "Nếu như con tìm được đan dược đó, sư tôn có thể dùng nó đột phá lên cảnh gi cao hơn không?”

Gương mặt của Nguyên Thủy Đạo Tôn xuất hiện sự khinh bỉ: “Cái thứ bàng môn tà đạo! Nếu cảnh giới kia có thể đột phá dễ thế, thì đã có người đột phá từ lâu rồi”.

Sau đó, ông ấy gân giọng nói: “Nhưng mà viên thuốc này có thể tăng tư chất, dùng nó luyện hóa ngoại thân cũng được. Đợi sau khi đồ nhi đạt Đạo Cảnh Lục Trọng, vi sư sẽ truyền luyện hóa Thân Vô Thượng thủ đoạn cho con”.

Ngô Bình cười nói: "Tốt quá, cảm ơn sư tôn”

Lúc này, Nguyên Thủy Đạo Tôn cười hỏi: “Sao đồ nhi lại phát hiện lão già kia kỳ lạ thế?”

Ngô Bình: “Ngay lần đầu tiên gặp ông ta, con đã cảm giác vừa khó chịu vừa căng thẳng. Khi con xoay người đưa lưng về phía ông ta, cảm giác đó càng rõ ràng hơn. Sau đó con lập tức nghĩ, ông ta sẽ không sợ con lấy đan tỉnh làm của riêng sao? Nếu như ông ta không sợ, thì chắc chẵn có nguyên nhân gì khác vậy nên con âm thầm bói một quẻ, kết quả là đại hung”

Nguyên Thủy Đạo Tôn vuốt căm, cười nói: “Con có thể cảm giác được nguy hiểm là rất tốt rồi!"

Sau đó, ông ấy lại nói: “Con có thể trả thù chuyện Thiên gia, bọn chúng đã động thì chúng ta phải chạm”.

Ông ấy lại dừng một chút, nói tiếp: “Con cũng biết, những nhóm mầm mống của ta đã thành lập Thái Thủy Hoàng Triều. Bây giờ, Thái Thủy Hoàng Truyền đang chiến chinh với mấy dị tộc lớn xung quanh, gần đây cũng bị thiệt hại rất nặng. Nếu con rảnh thì đến đó giúp đi”. 

Ngô Bình cười nói: “Lão già sư tôn nhà ngài cũng không thường quan tâm đến mấy chuyện Thái Thủy Hoàng Triều lâm đâu á”.

Nguyên Thủy Đạo Tôn lắc đầu: "Thái Thủy Hoàng Triều cũng được, hay Hoàng Triều khác cũng chẳng sao, dù sao đều mai mối cho người ta thôi. Sau khi vi sư cùng bàn bạc với mấy người hợp tác, đã biết được tương lai Thiên Giới sẽ xuất hiện, hơn nữa còn có một người vượt xa bọn ta ngang Thiên Đế xuất hiện, thống trị tam giới".

Ngô Bình lắp bắp sợ hãi hỏi: “Chẳng lẽ là Thiên gia?" Nguyên Thủy Đạo Tôn lắc đầu: "Thiên gia đã tính là gì, đám đó có dã tâm nhưng không có nghĩa là thành công. Con đừng có hỏi nhiều, thiên cơ không thể tiết lộ”

Ngô Bình cũng không hỏi thêm, hai người nói chuyện mấy câu nữa anh đành rời khỏi cửa tiếp tục dùng lò đan luyện chế đan dược.

Hiếm khi có thời gian rảnh luyện đan, dược liệu trong Thiên Đan Phường lại phong phú, không luyện thì thôi chứ anh vừa luyện đã ra bảy lò đan dược.

Khi trời về trưa, anh mới nghỉ một lát uống được vài chén trà, Thiên Tố Âm đã đến thăm.

Lần này anh vừa gặp Thiên Tố Âm đã ngây cả người. Một người mập mạp đã trở thành một mỹ nhân tuyệt thế, chỗ nào cần phì thì phì, chỗ nào cần ốm thì ốm, vô cùng tiêu chuẩn.

Cô ấy nhẹ nhàng thi lễ với Ngô Bình: “Lý đan sư luyện đan dược có tác dụng tốt lầm, bây giờ ta đã ở trạng thái tốt nhất rồi”

Ngô Bình lấy hồn về, cười nói: “Đúng là ta đoán không sai, Đông gia là giai nhân tuyệt sắc”.

Sau đó, anh lại lấy một lò đan dược vừa luyện xong. Đó là “Đạo Môn Đan" mà Thiên Tố Âm nhờ anh luyện.

Đạo Cảnh Thất Trọng mở ra Đạo Môn, gọi là Đạo Môn Cảnh. Một Cảnh giới là một cánh cửa, tu sĩ Đạo Cảnh trong thiên hạ tu vi đạt đến Đạo Môn Cảnh hoặc trên anh chỉ chưa đến một phần một vạn. So với đó, tu sĩ Đạo Cảnh Lục Trọng Vạn Hóa Cảnh cũng chỉ chiếm hơn không phẩy không ba phần trăm. Nói cách khác, cứ chia đều hơn ba trăm tu sĩ Vạn Hóa Cảnh, mới sinh ra một tu sĩ Đạo Môn Cảnh!

Thiên Tố Âm cầm Đạo Môn Đan, gương mặt xinh đẹp như ngọc xuất hiện biểu cảm ngạc nhiên: "Không ngờ ngươi luyện thành công đan, còn là đan tuyệt phẩm!”

Ngô Bình cười nói: “Luyện viên thuốc này tốn kém nhiều hơn với các loại thuốc khác”

Thiên Tố Âm cười nói: “Ta không quan trọng dược liệu, ta có rất nhiều dược liệu đủ để ngươi luyện chế đến một trăm lờ". Nói đến đây, cô ấy ném cho Ngô Bình một túi thuốc. Trong túi thuốc này chứa pháp khí dược liệu của Thiên Đan Phường, giúp việc luyện đan thuận tiện hơn.

Ngô Bình nói: “Ta đã đưa cho ngươi ba mươi viên Đạo Môn Đan rồi”.

Thiên Tố Âm: "Đan dược này ta sẽ dùng tiền riêng để mua. Trên thị trường hiện tại, một viên Đạo Môn Đan thượng phẩm giả khoảng một ức kho phiếu. Ngươi cũng đã luyện ra được đan dược tuyệt phẩm, nên giá cao hơn mấy lần. Thế thì ngươi trả giá đi”.

Ngô Bình cười nói: “Thế mười tỷ kho phiếu đi”

Thiên Tố Âm gật đầu, đưa cho Ngô Bình một túi tiền: "Trong đó có ba mươi tỷ kho phiếu”.

Ngô Bình nhận túi tiền, bật cười: "Đông gia cũng hào phóng quá, ta chỉ nhận thôi. Trong một tháng, ta sẽ đưa cho ngươi ba mươi viên Đạo Môn Đan nữa”. 

Thiên Tố Âm: “Dược liệu thế này rất hiếm, Thiên gia tích lũy một trăm năm mới có nhiều như thế, Lý công tử đừng lãng phí đấy".

Cô ấy không gọi Lý đan sư nữa mà đối thành công tử, Ngô Bình cũng không quan tâm nói: “Ngươi cứ yên tâm”

Thiên Tố Âm đành nói: “Trong kho thuốc của 'Thiên gia có tích lũy rất nhiều dược liệu, nhưng không biết tên trộm chết tiệc nào lại hốt hết. Cũng may, đa phần dược liệu của Thiên gia đều chuẩn bị trước một phần, chứ không ta thật không biết lấy cái gì cho ngươi luyện đan”

Ngô Bình nghe cô ấy chửi mình là trộm lập tức khó chịu, lại muốn tăng giá đan lên một nửa.

Đúng lúc này anh lại cảm thấy ngọc phù bên hông rung lên, âm thăm ngạc nhiên. Ngọc phủ này do Tử Thanh Thánh Hoàng để lại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện dì sao?

Anh lập tức nói: “Ta còn có chút việc cần giải quyết, khi nào rảnh ta sẽ luyện đan cho Đông gia”.

Sau đó anh cầm đan dược, rời khỏi Thiên Đan Phường.

Thoáng chốc, anh đi qua Thánh Môn đến gần Tử Kinh.

Anh vừa đến đã chạy đến Thánh Hoàng Cung Điện, cơ thể của anh vẫn còn đang ở giữa không trung đã cảm thấy một luồng hơi thở chết chóc tràn ngập khắp không trung. Mà hơi thở chết chóc kia, lại truyền từ trong phòng của Tử Thanh Thánh Hoàng ra ngoài

Anh run rẩy, vội vàng hạ xuống trước cửa, không thèm gõ cửa cũng không quan tâm cung nữ cản, mà đẩy cửa đi vào.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play