Bạch Chỉ đi tới, thổn thức liếc tên này một cái.

Dù sao hắn ta cũng là đệ tử của Minh Đế, tương lai có thể sẽ lãnh đạo một thời đại, nhưng ai có thể ngờ rằng, thế mà hắn ta lại là loại tinh trùng đầy não.

Nhìn sắc mặt của Minh Tuyệt càng ngày càng đen, có mấy vạch đen chạy loạn xạ.

Đêm qua nếu Bạch Chỉ không đưa Đế Binh cho Thanh Loan thì hắn đã không bị đánh, kìm nén cả một đêm, cứ thế nén đến nội thương.

Nhưng vẫn may, Thanh Loan đã đồng ý và tối nay sẽ thực hiện.

Bạch Chỉ liếc hắn một cái, tức giận nói: “Phải dịu dàng với nàng ấy một chút, làm gì có ai giống ngươi chứ, cầm thú sao?”

“Hừ”. Minh Tuyệt không cho là đúng, lắc đầu. Đệ tử của hai vị chí tôn, sức mạnh không yếu, cũng thực sự rất thú sự.

Họ không biết rằng Đế Hoang và Minh Đế có ý tác hợp hai người họ với nhau, đệ tử của chí tôn, tuyệt đối môn đăng hộ đối.

Nhưng đáng tiếc, hai người họ không thích nhau, chẳng những không thích nhau mà còn đánh nhau, so với vợ chồng họ càng giống huynh đệ hơn.

Phải nói rằng tình duyên ở trên thế gian cũng thực sự rất thú vị. Luận xuất thân, gia cảnh, ngoại hình, nhan sắc, căn nguyên huyết mạch, cảnh giới tu luyện, không có điểm nào mà Thanh Loan có thể so sánh với Bạch Chỉ.

Nhưng mà, Minh Tuyệt lại yêu Thanh Loan, chỉ có tình cảm với nàng ấy, tình yêu này kéo dài hai giới, thực sự không hề dễ dàng.

“Việc chung thân đại sự của ta đây, đêm nay ngươi đừng đến quấy rối nữa”. Minh Tuyệt lấy ra một chiếc gương nhỏ, vừa nhìn khuôn mặt tuấn tú trong gương, vừa không quên cảnh cáo Bạch Chỉ.

“Người phụ nữ đó trông quen quá”. Bạch Chỉ không để ý đến tên này, nhìn đỉnh núi đối diện xuyên qua đám mây mờ ảo.

Trên đỉnh núi đó, có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi, có nam có nữ, có người đến từ Thanh Loan tộc, có người đến từ các gia tộc khác ở tứ phương.

Các tiền bối đến thăm hỏi đều đang hàn huyên với trưởng lão của Thanh Loan tộc ở đại điện, các tiểu bối được mời lên đỉnh núi đó.

Mà Bạch Chỉ nhìn chính là một trong số đó, nàng mặc bộ tiên phục màu tím, phong hoa tuyệt đại, dung mạo tuyệt thế còn hơn cả Bạch Chỉ.

Minh Tuyệt cũng nhìn sang: “Ngươi đang nói người nào?” Bạch Chỉ không nói gì, chỉ hơi nhíu mày, lặng lế nhìn cô nương đó.

Sư phụ của nàng ấy - Đế Hoang hay nhìn một bức tranh„ trong bức tranh đó là Đông Hoa Nữ Đế, mà cô nương đó giống hệt Đông Hoa Nữ Đế.

“Trả lời đi chứ! Người nào?”, Minh Tuyệt liếc Bạch Chỉ.

“Không có ai”. Bạch Chỉ ném ra một câu, xoay người rời đi, đi về phía đỉnh núi của Diệp Thành và Sở Linh.

Minh Tuyệt sắc mặt tối sâm, chuyện này... rất xấu hổ đó được không?

Bên ngoài rất náo nhiệt nhưng ở trong phòng trên đỉnh núi, Diệp Thành vẫn đang ngủ.

Tư thế ngủ của người đó cũng rất bá đạo, nửa người đè lên cơ thể của Sở Linh Nhi, đặc biệt là hai cái đùi.

Một tia nắng chiếu lên gò má của Sở Linh Nhi.

Có lẽ nàng cảm thấy có thứ gì đó nặng nề đè lên mình, người còn chưa mở mắt mở mắt, đã tóm lấy Diệp Thành ném xuống dưới gầm giường.

Đang ngủ ngon lành, mơ đẹp thì đột nhiên tiếp xúc thân mật mới mặt đất, đáp đất bịch một tiếng, cả người xếp thành hình chữ đại.

Diệp Thành bò dậy, cảm thấy thực xấu hổ, là do mình ngủ không thành thật sao?

Nhìn thấy Sở Linh Nhi đang ngủ say, hai mắt hắn trợn một vòng, không khỏi mỉm cười, loại cười có chút thô tục và hèn hạ.

Sau đó, đã nhìn thấy tên đó đi đến bên giường, hay nói chính xác hơn là đến gần tai Sở Linh, hít một hơi thật sâu.

“Vợ ơi, mau nhìn kìa! Bé con tự chạy ra ngoài rồi”. Một tiếng sói tru lên, mang theo khí tức của một tên khốn nạn vang vội vô cùng, đến mức người đến thăm hỏi Thanh Loan Tộc cũng không khỏi quay lại nhìn.

Sở Linh bừng tỉnh, đột nhiên ngồi dậy, mặc kệ tai kêu ù ù, vội vàng nhìn cơ thể, nhìn bụng của mình.

Khi nhìn, bế con vẫn còn đang ngủ say ở bên trong.

Trong nháy mắt, nàng ý thức được mình bị lừa rồi, cầm lấy một cái gối ném về phía Diệp Thành, đôi mắt đẹp rực cháy: “Chàng điên rồi sao!”

“Làm dịu bầu không khí xấu hổ thôi”. Diệp Thành cười khúc khích.

“Dịu, ta cho ngươi dịu” Sở Linh Nhi thậm chí còn không mang giày, đuổi xuống giường, vừa đuổi vừa đánh, ra tay rất nặng.

Diệp Thành là ai, hai chân nhanh nhẹn, trực tiếp chạy ra khỏi phòng.

Thật trùng hợp, trực tiếp đâm đầu vào Bạch Chỉ, một cô nương hiền dịu, còn chưa nói một lời suýt nữa đã bị đâm bay ra ngoài.

“Vội đi đầu thai à?”, Bạch Chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thành.

“Ai biết ngươi ở ngoài cửa? Ta... ô!” Diệp Thành còn chưa nói xong, Sở Linh đã đuổi đến bên ngoài, dùng gậy đánh hắn.

Một gậy này thực sự đau nhói, suýt nữa khiến hắn bất tỉnh. Khóe miệng Bạch Chỉ giật giật, cặp đôi này quả thực rất thú vị.

Nếu không sao lại là vợ hắn cơ chứ? hắn dũng mãnh, vợ hắn cũng hung dữ, gây này khẳng định đủ uy lực, đủ sảng khoái.

“Ngươi định mưu hại chồng sao?”, Diệp Thành nghiến răng nghiến lợi.

Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play