Lưu trưởng lão cười lạnh: “Thứ kia căn bản không phải là hồn phách của người đã chết, là hắn ta vu hãm ta!”

Ngô Bình cười, nói với Lưu trưởng lão: “Có phải là thật hay không, mọi người đều có thể phân biệt. Còn nữa, tôi cũng có thể khiến cho ông thành thật khai ra hành vi phạm tội của mình, ông có tin không?”

Lưu trưởng lão lại càng luống cuống, buột miệng thốt ra: “Cậu muốn làm gì?”

Giang Sơ Nhan lập tức nói: “Lưu trưởng lão, tốt nhất bây giờ ông nên thành thật mà trả lời, nói không chừng còn có thể được xử lý nhẹ nhàng hơn!”

Giang Khúc cũng lập tức hỏi: “Lưu trưởng lão, có phải là ông giết người rồi lấy Thất Bảo Đăng hay không, nói!”

Hai tròng mắt của Lưu trưởng lão láo liên, ông ta nghĩ tới nghĩ lui, dường như không còn đường để lui thì lập tức kêu lên: “Tôi cũng chỉ là bị bọn họ ép buộc! Hình đường, tôi sẽ nói hết tất cả, thỉnh cầu tha cho tôi một mạng!”

Giang Khúc gật đầu: “Đương nhiên. Chỉ cần ông nói đúng sự thật, trả lời vấn đề của tôi, tôi đảm bảo sẽ giữ lại tính mạng của ông...”

Còn chưa kịp dứt lời, trong không trung đã có một đường kim quang phóng ra, mục tiêu chính là giữa mày của Lưu trưởng lão, ngoại trừ Ngô Bình ra, tất cả mọi người không có một ai có thể phản ứng kịp.

“Keng!"

Gương U Hoàng đột nhiên che chắn trước đỉnh đầu Lưu trưởng lão, kim quang đánh trúng vào gương U Hoàng, phát ra tiếng “Đing”, sau đó, kim quang kia bị bắn ngược trở về.

Giang Khúc giận dữ, lạnh lùng nói: “Lớn mật, dám giương oai ở địa bàn của Giang tông!” Dứt lời, hắn ta bỏ lại Lưu trưởng lão, mang theo vài người cao thủ rời đi.

Sắc mặt của Lưu trưởng lão trở nên khó coi, cả người run rẩy.

Ngô Bình trầm giọng nói: “Lưu trưởng lão, ông thấy chưa, người muốn giết ông chính là bọn họ. Ông mau nói cho tôi, bọn họ là ai!”

“Thiên Thượng Cửu!". Lưu trưởng lão tập tức nói: “Hän khống chế con trai của tôi, nếu tôi không nghe lời, hắn ta nhất định sẽ giết nó”.

Ngô Bình: “Vậy bây giờ thế nào?”

Thiên Thượng Cửu cúi đầu: “Con trai không có còn có thể sinh đứa khác, nếu như tôi chết, nhất định sẽ không còn gì cả. Vì hắn ta làm được chuyện này, với tư cách là một người cha, cũng không coi như bạc đãi hắn”.

Ngô Bình không biết nên nói gì, anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện ra đám người Giang Khúc rơi xuống như sao băng, nặng nề đập trên nền đất ở phía xa, làm cho bụi đất bay tứ tung.

Giang Hải Sơn và Giang Hải Vân vội vàng đi sang bên đó xem xem, chỉ thấy Giang Khúc đã bị chém nửa người, những người khác cũng đều bị giết.

Sắc mặt Giang Khúc tái nhợt, nói: “Mau đi mời các cao thủ từ núi Nguyên Thủy!”

Trên không trung, xuất hiện một gương mặt thật lớn, gương mặt này rất anh tuấn, nhưng lại tràn đầy sự tàn ác, nói: “Vốn dĩ chỉ cần giết chết phụ tử họ Lưu, bây giờ các ngươi cứ muốn tìm thêm chuyện, vậy thì chết hết toàn bộ đi”

Dứt lời, trong không trung đột nhiên xuất hiện vô số ánh sáng, hàng vạn đạo kiếm quang giáng xuống từ trên trời, mạnh mẽ lao xuống đất, bao trùm toàn bộ Giang gia và khu vực ở xung quanh.

Giang Hải Vân hô to: “Chạy mau!”

Ngô Bình hừ lạnh một tiếng, anh rút ra Bạch Hổ Tiên Kiếm, thân kiếm bay múa, trong không trung đột nhiên xuất hiện ra hàng tỷ kiếm quang, đánh từ bên dưới lên, thứ anh thi triển chính là Thiên Ảnh Kiếm Pháp.

Sau khi có Pháp Thân Bát Chuyển, thực lực cùng với kiếm thuật của anh đều được tăng lên một bậc, có thể phát ra ngàn vạn kiếm quang trong nháy mắt!

“Keng keng keng!”

Hàng nghìn hàng vạn đạo kiếm quang va chạm bên trong không trung, phát ra âm thanh như sấm sét, âm thanh khủng bố này liên kết chặt chế với nhau, giống như tận thết

Cùng lúc đó, Ngô Bình phóng lên cao, tay cầm Bạch Hồ Tiên Kiếm, đồng dạng phòng xuất ra ngàn vạn sát khí, giết đến hướng đối phương.

Bạn đang đọc truyện ở truyen.A_z.z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen A-zZ" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play