Chương 661

Ông lão đang rất phẫn hận, mình là một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên mà lại thua dưới tay một thẳng trẻ ranh. Lão ta không cam tâm, tức giận, sau đó đã ngất xỉu vì quá phẫn nộ.

Những người nằm dưới đất đều tỏ vẻ tuyệt vọng, đến sư phụ còn thua thì họ xong đời rồi.

Tầm chục phút sau, một người đàn ông cao lớn dẫn theo một nhóm người xông vào. Người đó chính là Lý Kim Tượng, ông ta cười nói: “Phó đường chủ, không ngờ cậu ra tay nhanh thế, một mình mà giải quyết được cả đám thế này”.

Ngô Bình bắt tay với Lý Kim Tượng: “Đường chủ Lý, tôi chờ mọi người mãi”.

Lý Kim Tượng cười nói: “Chúng tôi đến rồi đây”.

Sau đó, ông ta liếc nhìn ông lão nằm dưới đất rồi ngạc nhiên nói: “Lệ Cửu U! Phó đường chủ Ngô, đây là tội phạm bị truy nã cấp S+, thế mà cậu hạ được, giỏi quá!”

“Hả? Lão ta chính là Lệ Cửu U sao?”, Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Quỷ trận mẹ con chính là kiệt tác của hắn ta. Mọi người giải lão về xong phải thẩm vấn cho rõ ràng”.

“Yên tâm đi”, Lý Kim Tượng đáp: “Lão sẽ phải khai thôi”.

Tất cả chín người đều bị giải đi. Lý Kim Tượng dặn dò thêm vài câu rồi cũng đi khỏi đó. Con cá lớn như Lệ Cửu U ông ta phải đích thân thẩm vấn.

Đến lúc này, Lư Tuấn Phi nãy giờ sợ hãi đến không dám thở mạnh mới cẩn trọng hỏi: “Ngô Bình, rốt cuộc anh là người thế nào vậy?”

Ngô Bình quay đầu sang lạnh lùng nói: “Tôi là người thế nào thì liên quan gì đến cậu?”

Lư Tuấn Phi cứng họng, há miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.

“Đừng gọi điện cho tôi nữa”, Ngô Bình dứt lời rồi đi ra khỏi nhà họ Lư, bóng anh khuất dần.

Một hồi lâu sau, Lư Tuấn Phi đột nhiên đưa tay tự tát mình đánh bốp một cái, lầm bầm: “Mình đúng là đồ ngu! Sao mình không nhận ra anh ta không phải người bình thường từ sớm chứ!”

Lư Chấn Sơn vỗ vai con trai mình nói: “Tuấn Phi, cũng may cậu ấy là người trung hậu, nếu là người khác thì chúng ta đã chết không rõ lý do rồi. Sau này con đừng chọc giận cậu ấy nữa”.

Lư Tuấn Phi thở dài, bất lực ngồi phệt xuống đất lẩm bẩm: “Bọn con vốn là anh em tốt. Nếu như…”, nói được nửa chừng, anh ta cúi đầu, im lặng không nói nữa.

Ngô Bình tiện đường quay lại biệt thự Thái Khang xem xét qua nhà cửa. Đường Tử Di đã cử tới một người giúp việc giúp anh quét dọn nhà cửa, thuận tiện cho anh có thể vào ở bất cứ lúc nào.

Đêm đó anh ở lại biệt thự Thái Khang. Sau khi tắm rửa thay quần áo sạch sẽ xong, anh lên tầng thượng, bắt đầu luyện Đoàn Thể Thuật.

Anh đã thành thục toàn bộ nhóm tám động tác đầu, hiện giờ tập liền mạch đem lại hiệu quả rất lớn. Vừa luyện được hai lần thì Diệp Huyền gọi tới, tiếng trong điện thoại rất ồn, có cả tiếng người nói và tiếng nhạc.

“Tiền bối, đệ tử đang ở quán bar Hắc Long. Ở đây có vài em xinh tươi, tiền bối mau tới đây”.

Ngô Bình hạn hán lời: “Tôi không có hứng thú với các cô xinh tương, anh cứ thụ lộc một mình đi”.

Diệp Huyền vội vã nói: “Tiền bối, thật đó, là cực phẩm luôn đó, tiền bối mà không đến là hối hận đấy nhé. Hơn nữa đệ tử sắp hết tiền rồi, người mang cho đệ tử một ít tới đây đi”.

Ngô Bình thoáng giật mình. Diệp Huyền dù là một gã lăng nhăng nhưng anh là sư thúc tổ của anh ta, vốn dĩ những chuyện thế này Diệp Huyền sẽ không tìm tới anh. Vậy mà hôm nay Diệp Huyền lại gọi điện nói như vậy, có lẽ nào là do có nguyên nhân khác?

Nghĩ vậy, anh đáp: “Được, tôi lập tức tới”.

Anh dứt lời thì Diệp Huyền cũng cúp điện thoại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play