Mèo đen mở một mắt, giơ chân phải lên, một cái móng vuốt chọc lên không trung, liên tiếp đập con khỉ vàng rơi xuống đất.

“Bang!”

Con khỉ kêu thảm thiết một tiếng, sau đó sức mạnh cấm ky trên cơ thể nó liên tục được phóng thích ra không trung, cuối cùng chỉ còn lại một lớp da lông!

Sau khi giết chết con khỉ, mèo đen nói: “Cấm nguyên bên trong càng nồng đậm hơn, chủ nhân, chúng ta vào trong thôi”.

Ngô Bình gật đầu, vừa đi vừa hỏi mèo đen: “Cấm nguyên này rốt cuộc là loại năng lượng gì?”

Mèo đen: “Sinh ra năng lượng cấm ky, đồng thời nó cũng là chất dinh dưỡng tốt nhất để sinh trưởng cấm ky, công tử, nơi này chắc hẳn là có rất nhiều dược liệu cấm ky, hãy cẩn thận tìm kiếm”.

Quả nhiên, một lúc sau Ngô Bình đã tìm được một cây dược liệu chứa đầy cấm ky ở bên trong, loại dược liệu này ở thế giới bên ngoài tuyệt đối không thể tìm thấy, hơn nữa là cực phẩm trong dược liệu cấm ky!

Sau khi thu thập liên tiếp mấy chục cây dược liệu, khí cấm nguyên ở xung quanh đã trở nên vô cùng nồng đậm, vì vậy Ngô Bình quyết định tiếp tục tu luyện ở đây.

Lúc này, không gian nơi một người và một mèo ở là một khu rừng sâu rậm rạp, có thể nhìn thấy rất nhiều động vật di chuyển xung quanh, tuy nhiên, những con vật này đều không phải là cấm ky, bọn chúng chỉ là bị nhiễm một chút hơi thở cấm ky mà thôi.

Lần tu luyện này kéo dài hơn một ngày, khi Ngô Bình không ngừng hấp thu cấm nguyên, anh cảm thấy cấm thần của mình ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn, sức mạnh cấm nguyên không chỉ là chất dinh dưỡng của cấm ky, mà còn là một động lực cưỡng hãn khiến cấm thần của anh trở nên vô cùng mạnh mẽ.

Bên kia, những người những người của Đại Diễn Giáo canh gác bên ngoài đại điện hiến tế vô cùng nóng ruột, cho đến nay không có tin tức gì về Ngô Bình, bọn họ đều sợ Ngô Bình chết ở trong đó cũng sợ anh không chết, nếu là người trước thì nhiều nhất bọn họ chỉ tổn thất bí mật của Ngô Bình, nhưng nếu là người sau thì tình hình nghiêm trọng hơn rất nhiều!

“Mọi người, tên họ Ngô sẽ không thực sự giết chết Huyết Mục đại nhân chứ?”. Vị tu sĩ tóc tím thận trọng hỏi.

Những người còn lại sắc mặt tái nhợt, nếu như điều này là sự thật thì chứng tỏ thực lực của Ngô Bình vượt quá sức tưởng tượng của họ.

“Không thể nào!”. Râu chữ bát gẵn giọng: “Tiếng kêu thảm của Huyết Mục đại nhân chưa chắc là do cậu ta làm ra, cậu ta đến bây giờ chưa có tin tức gì, có lẽ đã chết từ lâu rồi!"

Họ không biết rằng lúc này Ngô Bình đang hấp thụ một lượng lớn sức mạnh cấm nguyên, khi sức mạnh của cấm nguyên càng ngày càng tăng lên, thần môn thứ hai ngày càng rõ ràng hơn, kẽ hở cũng được mở ra ngày càng rộng hơn.

Tuy nhiên, khi mở được một phần ba thì dừng lại, dường như bị một lực lượng khổng lồ chặn lại, với sức mạnh hiện tại của Ngô Bình, anh căn bản không thể chống lại lực lượng này.

Một lúc sau, Ngô Bình cảm thấy cấm thần của mình không thể tiếp tục hấp thu cấm nguyên nữa, anh không khỏi nói: “Nếu như có thể mang theo cấm nguyên ở nơi này ra ngoài thì tốt biết bao”.

Mèo đen “Không thể mang đi được, nhưng công tử có thể ngắt thêm một chút dược liệu cấm ky”.

Vì vậy, Ngô Bình bắt đầu thu thập thảo dược, mèo đen tiếp tục tu luyện.

Trong nháy mắt ba ngày nữa trôi qua, Ngô Bình thu thập được hàng nghìn cây dược liệu, ở đây này anh nhìn thấy rất nhiều thi thể của tu sĩ tiên đạo, hẳn là tu sĩ vô tình tiến vào nơi này, kết quả bọn họ chết ở trong này.

Anh không thể không nghĩ đến Đại Diễn Giáo thông qua tế đàn có được công pháp hoặc là pháp bảo hầu hết đều là di vật của những tu sĩ đã chết này.

Trong khoảng thời gian này cũng có mâu thuẫn với những cấm ky khác, nhưng những điều cấm ky đó không thể đánh bại được anh, cuối cùng đều đã bị anh nuốt chứng.

Cuối cùng cấm ky của anh đặt đến cửu trọng cấm, mà anh quyết định tạm thời rời khỏi nơi này, mèo đen cần hấp thu một thời gian nữa, anh bèn bỏ lại mèo đen, một mình đi ra khỏi khu vực này.

Sau khi trở về theo đường cũ, anh quay trở lại đại điện, sau đó bắt đầu gõ cửa.

Người ngoài cửa tưởng anh đã chết rồi cho nên không đợi tin tức ở bên ngoài, là do người gác cổng bên ngoài nghe thấy tiếng động, vội vàng thông báo cho bọn họ.

Một lúc sau, cửa lớn mở ra, Ngô Bình nghênh ngang bước ra ngoài.

Bảy người đứng ngoài cửa, đều mắt chữ a mồm chữ

“Cậu. .. chưa chết?”. Tu sĩ râu chữ bát run rẩy.

Ngô Bình “Ừ” một tiếng: “Tôi kết nghĩa với thánh tôn, ta là đại ca của đối phương”.

Nhóm người này vẻ ngạc nhiên và không dám tin lời nói của Ngô Bình.

Ngô Bình vung tay lên, cửu trùng cấm được kích hoạt, xung quanh đột nhiên khói bụi mù mịt, khí tức khủng bố lan tràn ra, đám người kinh hãi đều quỳ rạp xuống đất. 

“Tham kiếm Thánh Quân đại nhân!”

Bọn họ gọi người mạnh nhất dưới là Thánh chủ, lúc này bọn họ dứt khoát tôn Ngô Bình là Thánh Quân.

Ngô Bình vui vẻ nhận lấy, nói: "Sau này không cần phải hiến tế nữa, để mắt tới nơi này cho ta, ta sẽ quay lại bất cứ lúc nào”. Nói xong, anh bay lên không trung nghênh ngang rời đi, chỉ lưu lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Ngô Bình nhanh chóng tìm thấy Liễu Mị, sau đó khởi động Thánh Môn quay trở lại Thánh Cổ Đại Lục.

Khi số lần sử dụng Thánh Môn ngày càng tăng lên, Ngô Bình giờ đây đã có thể điều khiển Thánh Môn một cách chính xác, hai người họ xuất hiện ngay cạnh Kim Long học viện.

Ngô Bình mang về rất nhiều dược liệu cấm ky, anh quyết định luyện chế mấy lò cấm ky đan dược.

Đối với tu sĩ của Thánh Cổ Đại Lục, ngưỡng lớn nhất của tu luyện chính là hạt giống cấm ky, đại đa số người không có khả năng ngưng tụ hạt giống cấm ky, những người ngưng tụ được hạt giống phần lớn đều là hạt chết, trong số tất cả hạt giống, tỷ lệ hạt giống sống chỉ là một trên một nghìn, cho nên, bây giờ Ngô Bình muốn luyện chế một đan dược có thể tăng tỷ lệ sống sót của hạt giống, hơn nữa còn đặt tên là Thần Chủng Đan.

Uống Thần Chủng Đan, có thể ngưng tụ hạt giống cấm ky dễ dàng hơn, hơn nữa hạt giống có tỉ lệ sống sót lớn, không thể nghi ngờ, đây là đan dược chưa từng có ai sáng tạo ra, một khi nghiên cứu thành công, trong vòng trăm năm thực lực của cả Nhân tộc sẽ bước lên một tầm cao mới trước nay chưa từng có!

Ngô Bình thông báo ý tưởng này cho Dược Lão, Dược Lão rất phấn khởi, tin tưởng phương pháp này có thể thực hiện được, sư đệ hai người vừa thực nghiệm vừa nghiên cứu, ba ngày sau, lô Thần Chủng Đan đầu tiên ra đời.

Chất lượng của lô đan dược đầu tiên chất lượng là cực phẩm.

Ngô Bình gọi Lý Dược Sư đến uống loại đan này, thử nghiệm thức tỉnh hạt giống cấm ky, mặc dù tu vi của Lý Dược Sư khá cao nhưng điều này không gây trở ngại tu luyện cảnh giới Trúc Cơ ở Thánh Cổ Đại Lục, hóa ra Ngô Bình cưỡng chế đem một thân công pháp của đối phương phong ấn vào trong thần môn, sau đó tu luyện lại từ đầu!

Không lâu sau khi Lý Dược Sư uống đan dược đó, dựa theo truyền dạy của Ngô Bình thức tỉnh hạt giống.

Anh cùng Dược Lão canh giữ ở bên ngoài phòng tu luyện, đợi nửa ngày, bên trong mới có một chút động tĩnh gì đó, sau đó, một cỗ sức mạnh cấm ky thuần tuý giải phóng ra ngoài.

Đôi mắt của Ngô Bình sáng lên, anh mỉm cười nói: “Thành công rồi!” 

Quả nhiên, Lý Dược Sư đẩy cửa ra, vui vẻ nói: “Bố, con thành công rồi!”

Ngô Bình gật đầu: “Ừ, con lĩnh hội cho tốt”.

Sau đó, mấy người Lý Thái Nhất đều uống một viên 'Thần Chủng Đan, thành công thức tỉnh hạt giống cấm ky, hơn nữa đều là hạt sống!

Dược Lão: “Đan này tuy rằng rất tốt, nhưng đáng tiếc là luyện chế nó cần dùng đến dược liệu cấm ky, không thể luyện chế số lượng lớn, nếu không, toàn bộ Nhân tộc sẽ được lợi lớn”.

Bạn đang đọc truyện ở truyện_a-z._z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: "truyen aaZ.Z" để đọc nhé!.Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play