Ngô Bình hỏi Ngô Thanh Phong: “Sư huynh, vật trân quý nhất của nhà họ Tuyệt là gì?”

Ngô Thanh Phong hiểu rất rõ về nhà họ Tuyệt, kẻ mà mình phải đối đầu nên nói: “Trước đây nhà họ Tuyệt không hề có gì đặc biệt, sau này lão tổ nhà họ Tuyệt có được một bộ Thiên Thư, tên là Thất Tuyệt Thiên Thư. Nghe nói, lão tổ nhà họ Tuyệt chỉ tìm hiểu được một phần nhỏ của Thất Tuyệt Thiên Thư, mà đã có được thành tựu kinh thế”.

Nghe Ngô Thanh Phong nói muốn ông ta lấy Thất Tuyệt Thiên Thư ra làm tiền đặt cược, Tuyệt Quân không khỏi giận tím mặt: “Ngô Thanh Phong, sao cậu dám lấy Thất Tuyệt Thiên Thư ra đánh cược!”

Ngô Thanh Phong hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ mục tiêu ông không phải ở trên vương toạ Kiếm Đạo à? Ông dám nói Thất Tuyệt Thiên Thư trân quý hơn vương toạ Kiếm Đạo hay không?”

Tuyệt Quân nghe thấy mà nghẹn lời, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ngô Thanh Phong.

Ngô Bình cười nói: “Thất Tuyệt Thiên Thư? Thật ra cũng không có gì. nhà họ Tuyệt chủ, ý của ông thế nào?”

“Đồng ý với cậu ta”

Lúc này, một người thanh niên đạp không bước đi, chỉ vài bước là đến bên người của Tuyệt Quân. Người này mắt sáng mày kiếm, khí chất sắc bén kỳ lạ như lưỡi kiếm. Người đến chính là Tuyệt Thiên Tứ, đệ tử Huyền Quang, đệ nhất thiên kiêu của nhà họ Tuyệt!

Tuyệt Quân nhìn về phía Tuyệt Thiên Tứ, sự tự tin của Ngô Bình làm ông ta có hơi lo lắng, ông ta nói: “Thiên Tứ, con có chắc chắn không?”

Những lời này, đáng lẽ nên lén hỏi, nhưng ông ta lại không thể không hỏi trước mặt mọi người.

Tuyệt Thiên Tứ cười nói: “Bố yên tâm. Mặc dù người này có Kiếm Đạo vương toạ, nhưng chỉ có một ít kiến thức hời hợt, con tin chắc mình có thể đánh bại hắn!”

Tuyệt Quân hít vào một hơi, nói với Ngô Bình: “Được, tôi đáp ứng điều kiện của cậu!”

Ngô Bình cười nói: “Rất tốt. Thời gian lên lôi đài là ba ngày sau. Ba ngày sau, bảy đại thế gia Chí Tôn Kiếm Đường hiện thân xem chiến”. Cậu mời người đến xem chiến là vì phòng ngừa nhà họ Tuyệt chơi xấu.

Tuyệt Thiên Tứ liếc mắt nhìn Ngô Bình, cười nói: “Cậu Ngô, bảo vệ Vương Toạ Kiếm Đạo của mình cho tốt, ba ngày sau, nó sẽ thuộc về tôi”.

Ngô Bình cũng không tức giận, nói: “Anh Tuyệt cũng bảo quản Thất Tuyệt Thiên Thư cho tốt, ba ngày sau nó sẽ là của tôi”.

Cả hai người đều tràn đầy tự tin, ước định thời gian xong rồi thì từng người trở về.

Tuyệt Thiên Tứ là bán bộ Đạo Cảnh muốn đấu với Ngô Bình, tin tức truyền ra ngoài như một cơn gió, ngay. cả đám người Thẩm Huyền Tâm cũng nhanh chóng biết được tin này, vội vàng chạy đến.

Trên Tử Phong Long, Ngô Bình gặp được ba vị sư phụ.

Âu Dương Thiên Tế có hơi bực bội: “Nhà họ Tuyệt chắc đã ăn tim hùng gan báo mới dám ngấp nghé vương toạ Kiếm Đạo!”

Thẩm Huyền Tông: “Chuyện này cũng bình thường, nhà họ Tuyệt không phải người duy nhất muốn có vương †oạ Kiếm Đạo. Chỉ là tu vi của Tuyệt Thiên Tứ rất cao, Ngô Bình, con chắc chắn mình có thể thắng hắn không?”

Ngô Bình: “Sư tôn, đệ tử đã có được sức mạnh cấm ky, nhìn thì tu vi có vẻ không cao, nhưng để đối phó với †u sĩ dưới Đạo Cảnh vẫn dễ dàng”.

Thẩm Huyền Tông nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt rồi”.

Trước đây Ngô Bình đã là Trúc Cơ viên mãn, tiếp theo cậu có thể tiến đến cảnh giới Thần Thông. Cảnh giới Thần Thông và Nguyên Anh ở Thánh Cổ Đại Lục có nhiều chỗ tương đồng, nên cậu quyết định sẽ tu luyện ở cả hai nơi.

Quay lại phòng luyện công, căn cứ theo “Thái Thượng Hỗn Nguyên đại đạo kinh”, bắt đầu tiến đến phần đầu của Thần Thông Cảnh, động pháp cảnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play