Ngô Bình biết sau cảnh giới Thần Thông, hẳn sẽ dễ dàng lĩnh ngộ được áo nghĩa sâu xa của vương toạ kiếm đạo, gật đầu: “Con cũng đang định như vậy!”

'Thẩm Huyền Tông: “Dù con là đệ tử tinh anh của Chí Tôn Kiếm Đường nhưng có ba lão già chúng ta trông nom. Người muốn hại con quá nhiều, thủ đoạn lại khó mà đề phòng. Chúng ta đã tìm được một chỗ bí ẩn, con bế quan ở đó tuyệt đối an toàn!”

Ngô Bình nói: “Sư tôn, con đã có chỗ rồi!", sau đó cậu nói về Thánh Cổ Đại Lục.

'Thẩm Huyền Tông gật đầu: “Cũng được, Thánh Cổ Đại Lục có không ít đồ mà ở thế giới chúng ta không thể lấy. Con qua bên kia cũng có thể lấy thừa bù thiếu nhưng con không được ở quá lâu, lâu nhất là một năm thôi. Trong vòng một năm, con phải trở về, con là Giang Nam Vương, lại là đệ tử tinh anh, chuyện cần làm rất nhiều”.

Ngô Bình: “Đệ tử đã biết!”

Thẩm Huyền Tông rời đi trong ngày, Ngô Bình ở nhà ba ngày, dặn dò tất cả rồi mới dặn Tiểu Tuấn canh nhà giúp mình.

Học viện Hoàng gia, văn phòng phó viện trưởng.

Mộng San nhìn Ngô Bình trước mặt, không kiềm được sự kích động: “Không ngờ cậu lại tới Trúc Cơ nhanh như vậy. Bây

giờ cậu là Trúc Cơ tầng ba?”

Dù sao thì thức tỉnh Trúc Cơ tầng bốn cũng quá khó, Mộng San không quá mong đợi.

Ngô Bình: “Trúc Cơ tầng bốn viên mãn”.

Lời này vừa được nói ra, Mộng San đã chấn động: “Thật sao?"

Ngô Bình gật đầu: “Tôi tới là để tiến vào Thánh Môn!”

Mộng San hít sâu một hơi: “Ngô Bình, cậu đúng là xuất sắc!"

Ngô Bình: “Phó viện trưởng quá khen!”

Mộng San cúi đầu với bức tranh chữ trên bức tường: “Ông

Từ trong tranh bước ra một người đàn ông, vẻ ngoài nho nhã, người này mỉm cười: “Lão phu là Mộng Huyền Cơ, Mộng. San là cháu gái tôi!”

Ngô Bình cũng bất ngờ, chắp tay hành lễ: “Ra mặt tiền bối!"

Mộng Huyền Cơ mỉm cười: “Cậu Ngô, nhà họ Mộng chúng. tôi là chúa tể của Thánh Cổ Đại Lục, sau đó chúa tể ngã xuống, nhà họ Mộng bị đuổi giết! Để sống sót, chúng ta quyết định tìm một nơi an toàn, tôi và Mộng San đã mượn dùng Thánh Môn trốn đến đây!”

Ngô Bình: “Nói vậy thì người trong tộc các vị đều ở Thánh Cổ?”

Mộng San gật đầu: “Vậy nên tôi mới muốn trở về tìm họ, sau đó mượn dùng sức mạnh Thánh Môn để chuyển họ tới đây!"

“Các vị đã đi bao lâu rồi?”

“Hơn nghìn năm!”, Mộng Huyền Cơ cảm thán: “Cũng không biết họ còn sống hay không?”

Ngô Bình: “Các vị không có cách nào kích hoạt Thánh Môn sao?”

Mộng Huyền Cơ lắc đầu: “Chúng tôi đã tiêu hao rất nhiều tài nguyên trước đây mới có thể dịch chuyển được hai người tới tận nơi này. Nhưng người Mộng thị quá đông, muốn dùng cách nào thì không thể thành công”.

Ngô Bìn để giúp các vị?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play