Ngô Bình bảo Phương Lập đứng theo dõi quan tâm một chút rồi gọi hỏi thăm tình hình Hàn Băng Nghiên ở Thần Kinh.

Cậu vốn cho rằng Đại Hạ rơi vào hỗn loạn rồi, nào. ngờ hỏi ra mới biết mọi người hoàn toàn không biết. Chuyện phía nam bị vứt bỏ còn không hề được báo đài đưa tin. Hoàng đế Đại Hạ còn hạ chỉ các nơi tiếp tục tuyển tú, trong ba tháng phải tuyển ra một đám cung nữ mới, đương nhiên trong đám cung nữ này có các phi tần tương lai.

Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, mấy hôm trước Y Mị có tới tìm anh nhưng anh không ở, em cũng không liên lạc được cho anh”.

Ngô Bình: “Ừ, anh biết rồi!"

Nói chuyện với Hàn Băng Nghiên một hồi, cậu lại liên lạc với Y MỊ.

Điện thoại kết nối, Y Mị lên tiếng: “Dạo gần đây anh đi đâu mà không thể nào liên lạc được vậy?”

Ngô Bình: “Tới Vạn Kiếm Tiên giới!"

Y Mị cười: “Chúc mừng, chắc anh có thu hoạch không tệ nhỉ!”

Ngô Bình: “Cũng được, lấy được vương toạ kiếm đạo!”

Mị: “Lợi hại!" “Tìm anh có việc gì?”, cậu hỏi thẳng.

“À, Lâm Tôn đã có hành động, em phát hiện dạo này hắn đang nịnh bợ một cô gái!”

Ngô Bình nghe thế thì thấy kỳ quái: “Lâm Tôn là đệ tử nòng cốt của Thiên Trần, người như thế sao lại nịnh bợ một cô gái? Cho dù là con gái theo đuổi hắn, hắn còn chẳng thèm liếc một cái nữa!”

“Nên em mới thấy kỳ quái, hơn nữa cô gái kia cũng không xinh đẹp, trông khá bình thường, mà cô gái kia còn bị tàn tật nữa!” 

Ngô Bình chợt có hứng thú: “A, còn có chuyện này àt

Y Mi: “Tuy em còn không rõ nguyên nhân nhưng Lâm Tôn là loại không có lợi thì không dậy sớm. Hắn làm thế nhất định là có mục đích không thể cho ai biết!”

Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Ngày mai anh sẽ quay lại trường, đi xem cô gái kia thử, cô ta tên gì?”

“Diệp Nhu Tâm, là một cô gái đi ra từ miền núi, bố mẹ đều không còn, được nuôi lớn bởi bà nội bị mù. Cô ta có thể thi đậu đại học Thần Kinh, đúng là không dễ dàng!”

Ngô Bình: “Được, ngày mai rồi nói tiếp!”

Một lát sau Ngô Bình đi gặp Triệu Vân Cơ, lúc này cô †a đã tắm rửa thay quần áo, mặc chiếc váy dài của Hàn Băng Nghiên. Ban đầu, khi đã uống viên thuốc, cơ thể ra rất nhiều tạp chất bẩn, trên người bốc mùi, chỉ có thể thay đồ.

Khi chào tạm biệt Ngô Bình, Triệu Vân Cơ khom lưng cúi đầu rất sâu: “Ơn nghĩa của anh, không biết nói thế nào để cảm tạ. Sau này nếu có gì cần tới Vân Cơ, xin hãy tự nhiên đừng khách sáo!”

Ngô Bình cười nói: “Công chúa không cần khách sáo!"

Cậu ngừng một lát mới nói: “Nước Tống tiến vào. Giang Nam làm chết không ít dân thường, công chúa có thể lệnh cho quân lính đừng quá hung hăng, ức hiếp dân chúng được không?”

Triệu Vân Cơ nghiêm mặt: “Thật ra tôi đã ra lệnh từ lâu, bằng không Giang Nam không chỉ chết bấy nhiêu. Hôm nay, tôi đã ra lệnh giết hơn nghìn binh lính trái lệnh rồi”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi xin thay dân chúng Giang Nam cảm ơn công chúa!”

Triệu Vân Cơ: “Tỉnh Giang Nam vốn là lãnh thổ cũ của nước Tống, phụ hoàng tôi cũng không muốn huỷ. hoại Giang Nam. Chỉ là Giang Nam bị Đại Hạ thống trị mấy trăm năm, người dân không quá thân thiện với nước. Tống, đặc biệt là nhân sĩ võ lâm, người tu hành. Họ mang lại uy hiếp lớn đối với lính nước Tống, chỉ khi bất đắc dĩ, chúng tôi mới bắt giết thôi”.

Ngô Bình im lặng một lát: “Vừa rồi công chúa đã nói nếu có việc cứ nói, tôi đây xin nhờ công chúa một việc!”

Triệu Vân Cơ vui mừng: “Mời anh nói!"

Ngô Bình: “Tôi hi vọng quân Tống rút khỏi Giang Nam”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play