Lúc này sắc trời đã không còn sớm, Ngô Bình bèn luyện công trong sân viện trên đỉnh núi, còn Thu Sinh thì bận tới bận lui, tìm mấy nữ đệ tử mặt mũi sáng sủa đến giúp, có người nấu bếp, có người giặt quần áo, có người chăm sóc cây cỏ các thử, tổng cũng mười người.

Lúc hoàng hôn xuống, Thu Sinh thấy Ngô Bình luyện công xong thì hỏi: “Thưa cậu, bữa tối có ăn cơm không?”

Ngô Bình: “Cơm thì không cần, bảo mấy người giúp việc kia ăn đi”.

Thu Sinh:” Vậy tôi đi với cậu đến Vô Lượng Kiếm Cung”.

Ngô Bình: “Không cần, tôi đã tìm được vị trí rồi, tự tôi đi là được".

Nói xong, cậu nhảy lên không trung, rồi biến mất trước mặt Thu Sinh. 

Lúc này, một tì nữ đi ra từ bên cạnh, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, trông không giống nha nha hoàn.

Nhìn thấy cô ta, Thu Sinh vội nói:” Sư tỷ, sao chị lại chạy đến đây?”

Tì nữ cười nói "Tôi nghe cậu nói cậu Ngô trông rất anh tuấn, nên muốn đến xem xem”.

Thu Sinh nói: “Vội gì chứ, sau này sẽ có cơ hội gặp mặt thôi. Đúng rồi sư tỷ, nếu chị đã đến thì hâu hạ cậu Ngô cho tốt, nói không chừng cậu Ngô khai ân, chúng ta cũng được lợi”.

Tì nữ thở dài: “Nếu không phải mấy người vô sỉ ở hạ viện cứ quấy rầy tôi, tôi cũng không đến làm nha hoàn cho người ta đâu”.

Thu Sinh cười nói: “Sư tỷ dáng vẻ xinh đẹp như hoa, ngay cả tôi gặp cũng động lòng chứ đừng nói đến mấy sư huynh kia”.

Tì nữ hừ một tiếng: “Tuy tư chất tôi bình thường, nhưng không coi trọng bọn họ”.

Thu Sinh lập tức lắc đầu, sư tỷ này tên Tử Họa, nhập. môn chưa lâu, vốn là đệ tử của một tông môn nhỏ bên dưới. Tư chất cô ta trong số các tu sĩ ở hạ viện cũng bình thường, nhưng tâm tính cao ngạo, một lòng muốn nỗ lực vào thượng viện tu hành.

Chỉ là cô ta trông rất xinh đẹp, bị không ít đàn ông nhòm ngó, cô ta không chịu nổi, dứt khoát đi cùng Thu  Sinh đến chỗ này tránh phiền phức.

Tử Họa thấy Thu Sinh lắc đầu, cô ta nhíu mày: “Có phải cậu cảm thấy tôi cao ngạo, nhưng lại không có số mệnh đó hay không?”

Thu Sinh cười khan một tiếng: “Nào có chứ sư tỷ, tôi nào dám nghĩ như vậy”.

Tử Họa hừ một tiếng: từ nhỏ tôi đã xem mệnh rồi, tương lai tôi sẽ là kiếm tu có thành tựu rất lớn đấy”.

“Thu Sinh, tôi nói cho cậu biết,

Thu Sinh thấy hứng thú: “Thành tựu lớn? Ai xem vậy?”

Tử Họa: “Thần bói Lý chỗ chúng ta, ông ta xem mệnh rất chuẩn. Mỗi người, ông ta chỉ xem mệnh một lần. Ban đầu cha tôi gần như tốn hết nửa gia tài trong nhà chỉ để xem mệnh cho tôi đấy. Cậu biết gì không? Lúc thần bói Lý xem mệnh cho tôi xong lại trả lại tiền xem mệnh cho cha tôi, còn nói sau này sẽ miễn phí xem mệnh cho người nhà tôi nữa đấy”.

'Thu Sinh cũng từng nghe nói đến danh tiếng của thần bói Lý, kinh ngạc hỏi: “Thần bói Lý của Tử Quy Thành sao? Tôi biết người này! Lai lịch người này thần bí, rõ ràng không có tu vi, nhưng bản lĩnh xem mệnh cực kỳ lợi hại”.

Tử Họa cười nói: “Không sai, chính là ông ta! Thu _ Sinh, cậu nói đi, nếu tôi là người bình thường, ông ta có thể không thu tiền của cha tôi sao?” 

Thu Sinh xoa cằm, nói: “Sư tỷ nói như vậy, quả thực cũng có lý. Đúng rồi, lúc đó thần bói Lý nói thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play