Nhắc đến bế quan, Ngô Bình nghĩ đến đại lục Thánh Cổ, nhất định cậu phải đến đó một chuyến, mượn tài nguyên ở đó để nâng cao thực lực. Cậu hiểu chuyện ba sư phụ đang lo lắng, một khi cậu có được vương tọa Kiếm Đạo thì sẽ có rất nhiều người để ý đến cậu, cậu sẽ ở trong trạng thái nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nếu cậu không có sức mạnh để tự bảo vệ mình thì rất có khả năng sẽ không giữ được vương tọa Kiếm Đạo.

Ngô Bình nghĩ thông thì nói: “Vâng, đến lúc đó con sẽ đến một nơi an toàn, đợi khi thực lực đủ mạnh thì mới quay lại”.

Ngô Bình đi gặp Diệp Ngưng Băng và một số người  quen, nói vài câu rồi cùng ba vị sư phụ đến Vạn Kiếm tiên giới.

Ngô Bình lần đầu đến Vạn Kiếm tiên giới, môi trường ở đây rất khác với những tiên giới khác, trời đất tràn ngập kiếm khí và kiếm ý, thậm chí linh khí ở đây cũng sắc bén như thể kiếm khí”.

Ngô Bình vừa vào tiên giới Vạn Kiếm thì liền cảm thấy Bạch Hổ tiên kiếm và Thất Tinh Long Uyên mà cậu _ mang theo bên người, thậm chí đến cả Nhu Thủy kiếm trong thần hồn của cậu cũng trở nên năng động, dường như chúng đều được một loại sức mạnh nào đó tiếp thêm sức sống.

Bốn người cùng đáp xuống một ngọn núi cao, đỉnh núi có một căn nhà đổ nát. Thẩm Huyền Tông đến trước căn nhà xập xệ, bình thản nói: “Lúc ta vừa mới tu hành đã sống ở đây một thời gian, kỳ ngộ đầu tiên xuất hiện trong một sơn động cách chỗ này không xa”.

La Vô Phi cười, nói: “Năm xưa ông mới có chút tuổi mà đã trở thành thiên kiêu của tiên giới Vạn Kiếm khiến biết bao nữ tu phải mê mệt”.

Thẩm Huyền Tông phất tay: “Đã là chuyện lâu lắm rồi”.

Ông ta bỗng hỏi Ngô Bình: “Đồ nhi, có phải con đã cảm nhận được tiên giới Vạn Kiếm không giống với bên ngoài rồi không?”

Ngô Bình gật đầu: “Môi trường ở đây có mức độ cường hóa rất với với kiếm tu. Nếu con thi triển kiếm đạo thì uy lực sẽ mạnh hơn ít nhất ba lần so với bên ngoài”.

Thẩm Huyền Tông gật đầu: “Không sai. Tiên giới Vạn Kiếm là thế giới được đại tiên tôn Vạn Kiếm tạo ra, mỗi cành cây ngọn cỏ cùng vô số sinh linh ở đây đều đắm mình trong kiếm ý, vì vậy rất dễ sinh ra thiên tài kiếm đạo”.

Âu Dương Thiên Tế: “Tu luyện kiếm đạo ở đây thì đã nắm được một nửa thành công rồi. Chúng ta hộ pháp cho con, con hãy ở đây lĩnh ngộ Vô Thượng Kiếm Phổ, xem thử có thể tiến thêm bước nữa không”.

Ông ta nói xong thì phất tay áo, tường vách đổ nát liền khôi phục lành lặn trở lại, một căn nhà liền xuất hiện †rước mặt họ, như thể vừa mới được xây.

Mấy người họ vào trong nhà, ba vị sư phụ ngồi thiền ở ba căn phòng khác nhau còn Ngô Bình thì ở lại trong sảnh.

Trước đó cậu đã lĩnh ngộ được kiếm phổ Vô Thương, có được kiếm khí Vô Thượng nhưng dù sao thì chỉ mới là sơ kỳ, trong kiếm phổ có rất nhiều chiêu đáng gờm, tuyệt kỹ giết người mà cậu vẫn chưa chính thức luyện tập.

Lúc này cậu có một suy nghĩ, đó là hợp nhất Vô Thượng Kiếm Phổ và Trảm Đạo Thập Tam Kiếm mà cậu †u luyện với nhau. Có điều cậu đã hợp nhất Cửu Trùng Sơn trước vì hiện tại nó đã được luyện đến Thất Kiếm Trùng Sơn rồi.

Nhưng kiểu hợp nhất này là hợp nhất bằng sức mạnh, không phải kỹ thuật kiếm đạo, Ngô Bình nghĩ đến việc tìm kiếm một loại kỹ thuật kiếm đạo trong Vô Thượng Kiếm Phổ để kết hợp với Kiếm Trùng Sơn, vậy thì nhất định uy lực sẽ mạnh hơn một bậc.

Cậu nhanh chóng bắt đầu nghiên cứu kiếm kỹ trong Vô Thượng Kiếm Phổ, Tuyệt Thế Nhất Kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play