Trác Tú hít một hơi thật sâu, nói: “Trong Khôi Luỹ Tông có giấu một con rối thời thượng cổ, thực lực rất đáng sợ. Một ngàn năm trước từng có cao thủ Đạo Cảnh tầng chín muốn giết sạch Khôi Luỹ Tông chúng tôi, tông chủ đã đốt cháy thần hồn để đánh thức con rối thượng cổ. Con rối thượng cổ chỉ dùng một ngón tay là đã giết chết được cao thủ Đạo Cảnh tầng chín đó ngay, khiến cơ thể anh ta nổ tung thành sương máu, cả thân xác và thần hồn đều bị tiêu diệt”.

Ngô Bình cười lạnh lùng: “Anh nói chuyện này với tôi làm gì? Đến cả cao thủ Đạo Cảnh tầng chín mà nó còn giết chết được, anh muốn tôi đến Khôi Luỹ Tông để nộp mạng sao?”

Trác Tú vội nói: “Không, không phải, anh Ngô nghe. tôi nói. Con rối thượng cổ đó cần tế luyện, nhưng yêu cầu với người tế luyện lại cực kỳ cao. Anh Ngô là đệ tử nòng cốt, có tư chất phi phàm , nói không chừng có thể được con rối công nhận”.

Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm: “Đã bao nhiêu năm năm Khôi Luỹ Tông của các anh chẳng có lấy một người có thể luyện hóa được con rối thượng cổ sao?”

Trác Tú cười mếu: “Nếu có thể luyện hóa được con rối đó thì Khôi Luỹ Tông sớm đã biến thành Khôi Luỹ giáo rồi. Nhưng theo các trưởng lão nói thì cấp bậc của con rối thượng cổ rất cao, chỉ có một số huyết mạch cao quý nhất định mới có thể được công nhận thôi”.

Ngô Bình nghe nói cần có huyết mạch thì liền cảm thấy chẳng còn cơ hội gì.

Lúc này, một con mèo đen xuất hiện trong ảo cảnh, hỏi: “Nhóc con, con rối mà cậu nói có phải có hình người, giữa trán có một con mắt năm dọc, tay cầm một cây kích không?”

'Trác Tú ngây ra: “Mày từng gặp qua nó sao?”

Con mèo đen không trả lời mà nói với Ngô Bình: “Năm xưa, khi thánh hoàng Chiến Thiên tạo ra bảy con rối Chiến Thiên, con nào con nấy cũng có thực lực kinh thiên động địa. Bảy con rối bắt tay với nhau thì thậm chí thực lực còn vượt cả thánh hoàng Chiến Thiên, bản thân mỗi con rối cũng có thực lực rất đáng sợ”.

Ngô Bình bất ngờ: “Mạnh vậy sao?”

Mèo đen: “Ở tầng thứ năm của tháp Thiên Mệnh của công tử là sức mạnh còn sót lại ở thế gian của thánh hoàng Chiến Thiên. Có được nó, công tử có thể nhẹ nhàng luyện hóa được Khôi Luỹ Chiến Thiên. Có điều, Khôi Luỹ Chiến Thiên vốn có liên quan mật thiết đến người sử dụng nó, uy lực của nó bị giới hạn bởi cảnh giới và thực lực của công tử. Thực lực của công tử càng mạnh thì Khôi Luỹ cũng sẽ càng mạnh”.

Ngô Bình lập tức nói với Trác Tú: “Tôi có thể không giết anh nhưng phải cấy cấm chế trên người anh, chừng nào có cơ hội anh hãy dẫn tôi đến Khôi Luỹ Tông một chuyến.

 'Trác Tú vừa nghe không cần phải chết thì mừng rỡ, vội nói: “Cảm ơn anh Ngô đã tha mạng”.

Ngô Bình lập tức thi triển thủ thuật, truyền sức mạnh làm thối rữa vào trong người của Trác Tú. Chỉ cần anh ta có ý phản kháng thì sức mạnh này sẽ bộc phát, khiến anh ta chết ngay trong tích tắc.

Trác Tú thoát khỏi ảo cảnh thì nói với vẻ mặt chua chát: “Anh Ngô, bây giờ tôi có thể đi được chưa?”

Ngô Bình bình thản đáp: “Bạn bè tụ họp, anh đi đâu chứ?”

Trác Tú hết cách, mặc dù đang buồn não lòng nhưng vẫn phải cười nói với mọi người.

Cùng lúc đó, Tuyết Vũ cũng hồi phục lại ý thức, lúc cô ta nhận ra mình đang ở một nơi lạ lẫm thì ngây ra, may mà ở đây có Ngô Bình, cô ta vội hỏi: “Sao tôi lại ở đây?”

Ngô Bình âm thầm truyền âm, kể lại tình hình cho cô ta nghe.

Tuyết Vũ nghe xong thì mắt đằng đằng sát khí, nhìn rác Tú chằm chằm. Anh ta nổi gai óc, vội cúi đầu ăn.

Ngô Bình: “Tôi đã dạy cho anh ta một bài học

Tuyết Vũ thở dài, nói: “Tôi nghe nói anh ở đây nên muốn đến tìm anh, ai ngờ lại sập bãy của anh ta”. 

Ngô Bình: “Có chuyện gì sao?”

Tuyết Vũ: “Không, lâu quá không gặp anh nên muốn đến thăm anh thôi”.

Ngô Bình: “May mà gặp tôi, nếu không thì hậu quả không thể nào tưởng tượng được. Lát nữa tôi sẽ xăm một phù thần lên người cô, bảo vệ cô được an toàn”.

Tuyết Vũ mỉm cười: "Ừm”. Sau khi cuộc vui kết thúc, Trác Tú giả vờ uống say, kéo Ngô Bình lại nói: “Anh Ngô, đành phiền anh đưa chúng tôi về nhà, nhờ người khác tôi không yên tâm”.

Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, anh đưa họ về đi, bọn em ngồi xe khác”.

Ngô Bình cũng muốn xăm cho Tuyết Vũ nên gật đầu: “Được, vậy các em cẩn thận nhé”.

Ngô Bình lên một chiếc xe sang chảnh giá cả tỉ nhưng Trác Tú lại không lên xe, chỉ cười gượng, nói: “Anh Ngô, hay là hai người đi trước đi, tôi tự về”.

Vốn dĩ Ngô Bình cũng không định đưa anh ta về nên nói: “Đừng thử giải cấm chế, nếu không anh sẽ chết thê thảm hơn”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play