“Khôi!", Diệp Ngưng Băng bất ngờ: “Không ngờ anh đã luyện hóa được khôi”.

Khôi là trạng thái cao cấp của hồn, linh hồn bình thường sau khi tu luyện thì sẽ có cơ hội trở thành vực, vực sau khi tu luyện sẽ tiến hóa thành mị, sau đó sẽ nữa sẽ là tiêu, bạt, khôi v.v...

Trong đó khôi đã là cấp khá cao trong các cấp linh hồn, có thực lực ngang ngửa cao thủ đạo cảnh.

Người đàn ông vô cùng đắc ý, nói: “Khôi này cực kỳ thông minh, nó nhận ra vận may của tôi siêu phàm nên đã chủ động dung hợp với thần hồn của tôi”.

Bất chợt, khôi giơ móng vuốt ra, vồ mạnh về phía hai người họ rồi lớn tiếng hét: “Đi chết hết đi”.

Ngô Bình lùi nhanh về phía sau, Thanh Ngưu lập tức xuất hiện ở vị trí của Ngô Bình, phất nhẹ tay phải, một bàn tay khổng lồ đánh về phía bộ vuốt, phát ra âm thanh lớn.

“Ẩn”.

Người đàn ông lùi lại mấy bước, mặt biến sắc, nhìn Thanh Ngưu chằm chằm, hỏi: “Anh là ai?”

Thanh Ngưu không quan tâm đến anh ta, chỉ nói với Ngô Bình: “Mặc dù Khôi này chưa thành niên nhưng uy lực lại không tệ, lát nữa công tử hãy dùng Cửu Dương Hóa Cấm Đồ luyện hóa nớ”. 

Người đàn ông vừa bất ngờ vừa tức giận: “Luyện hóa khôi? Nằm mơ giữa ban ngày”.

Anh ta hét lớn, định tiếp tục điều khiển khôi nhưng Thanh Ngưu đưa tay ra ấn vào không trung, một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đè ngã cả người đàn ông và ảo ảnh của khôi xuống đất, dù cho họ có vũng vây cỡ nào cũng không làm gì được.

Ngô Bình bước qua, nhìn khuôn mặt méo mó của người đàn ông rồi nói với Diệp Ngưng Băng: “Ngưng Băng, ân oán là cá nhân, tự giải quyết đi”.

Diệp Ngưng Băng đến trước mặt người đàn ông, nói với ánh mắt lạnh lùng: “Hà Thiên Tín, ân oán của tôi và anh kết thúc tại đây”.

Gô ta vừa dứt lời thì đâm chết Hà Thiên Tín, anh ta không cam tâm nên chết không nhắm mắt.

Diệp Ngưng Băng giết chết Hà Thiên Tín thì thở phào.

Ngô Bình: “Những người này cũng khá có địa vị ở nhà họ Hà, em về Thái Hoàng giáo lánh nạn trước đi”.

Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Ừ, vừa hay tôi cũng muốn bế quan một thời gian”.

Ngô Bình nói với Thanh Ngưu: “Anh Ngưu, phiền anh đưa Ngưng Băng về kiếm các”.

“OK°.  

Sau khi Thanh Ngưu cùng Diệp Ngưng Băng rời đi, Ngô Bình thu dọn hiện trường rồi quay về trường học.

Cậu ra khỏi cửa từ trưa, đến giờ trời đã sập tối, cậu đến thẳng Ngọc Hồ Lâu.

Hôm qua cậu đã hẹn sẵn phải đến trị bệnh cho giáo sư Trương nhưng vì có việc phải giải quyết nên cậu đã bảo Hàn Băng Nghiên báo trước với giáo sư Trương, nhắn rằng tối nay cậu sẽ đến khám.

Ngọc Hồ Lâu rất cổ kính, Ngô Bình gõ lên cánh cửa gỗ dày cộm, một người phụ nữ tầm ba mươi tuổi mở cửa ra, quan sát Ngô Bình rồi cười, hỏi: “Là Ngô Bình sao?”

Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã hẹn trước với giáo sư. Trương, ông ấy có nhà không?”

Tiếng Trương Thế Sâm từ trong nhà vọng ra: “Tiểu Ngô, mau vào đi”.

Người phụ nữ mời Ngô Bình vào nhà, vòng qua một tường hoa thì thấy không gian sân vườn rộng lớn, trồng đầy cây hoa, còn có mấy chục con mèo nằm chường ở khắp nơi, có thể thấy chủ nhân của ngôi nhà này rất yêu mèo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play