Liễu My thấy giá ngày một cao thì than thở: “Thầy luyện đan dễ kiếm tiền thật. Công tử, lát về tôi sẽ giúp anh thu thập dược liệu để luyện Bát Môn Kim Thủy Đan”.

Ngô Bình biết dược liệu của Bát Môn Kim Thủy Đan rất khó tìm nên cười, nói: “Vậy thì cảm ơn cô nhiều”.

Cổ Thanh Liên: “Em trai, nhất định là viên Bát Môn Kim Thủy Đan này sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều thế lực, nhất định họ sẽ đến tìm cậu”.

Ngô Bình bình thản đáp: “Thầy luyện đan không sợ: nổi tiếng, danh tiếng càng lớn thì người khác càng tôn trọng chị”.

Liễu My: “Vậy công tử đi lấy thân phận thầy luyện đan đi”. 

Ngô Bình cũng biết thầy luyện đan phân thành thầy  luyện đan Bạch Đỉnh, Hoàng Đỉnh, Thanh Đỉnh, Tử Đỉnh và sẽ dựa vào số lượng đỉnh để đánh giá cấp luyện đan.

Chẳng hạn có thầy luyện đan có ba Thanh Đỉnh, cũng có thầy luyện đan có sáu Tử Đỉnh, thậm chí là thây luyện đan có mười Tử Đỉnh.

“Ừm, có cơ hội tôi có thể đi thử xem”. Lúc này giá của Bát Môn Kim Thủy Đan đã lên đến

chín trăm năm mươi triệu, nhưng vẫn chưa kết thúc, cuối cùng có người ra giá một tỷ tiền Đại Đạo.

Đấy đã là giá trên trời rồi, cuối cùng hội trường cũng không còn người tranh giành nữa, đan dược được một tu sĩ mua lại với giá mười tỷ tiền Đại Đạo.

Vốn dĩ mọi người tưởng đâu những gì đặc sắc đã kết thúc nhưng không ngờ sau mấy vật phẩm đấu giá thì Phương Quân Tử lại lấy ra một viên đan dược khiến mọi người phải bất ngờ.

“Mọi người, đây là tuyệt phẩm đan dược, Thiên Kiêu Đan”.

“Tuyệt phẩm là gì? Mỗi loại đan dược tuyệt phẩm đều là duy nhất, không cách nào mô phỏng, không cách nào bị vượt mặt. Xét về mức độ quý hiếm thì nó gấp đan dược cực phẩm cả chục lần đến trăm lần. Chắc mọi người cũng từng nghe đến danh tiếng của Thiên Kiêu Đan, thường thì ai có được Thiên Kiêu Đan cũng đều cất kỹ, tuyệt đối không bán ra ngoài. Vận may của các vị không †ồi, tôi quen được một thầy luyện đan, sau nhiều lần khẩn cầu mới xin được một viên Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm. Lúc nãy có người bỏ lỡ mất Bát Môn Kim Thủy Đan, nhưng không sao cả, hiệu quả của Thiên Kiêu Đan này tuyệt đối không thấp hơn Bát Môn Kim Thủy

Đan”. Hội trường nhốn nháo, mắt ai nấy cũng sáng rỡ lên.

“Thiên Kiêu Đan tuyệt phẩm, giá khởi điểm là ba trăm triệu tiền Đại Đạo, mỗi lần ra giá không được thấp hơn hai mươi ngàn”.

Mọi người lập tức bắt đầu tranh nhau ra giá, giá cả rất nhanh được đẩy lên năm trăm triệu, sau đó là sáu trăm triệu rồi bảy trăm triệu.

Cuối cùng viên đan dược đã được một người mua lại với giá tám trăm tám mươi triệu.

Mười lăm phút sau, cuộc đấu giá kết thúc, Ngô Bình được Phương Quân Tử mời đến phòng khách và giao cho một tỷ tám mươi triệu tiền Đại Đạo.

Ngô Bình cười, hỏi: “Không có hoa hồng sao?”

Phương Quân Tử cười, nói: “Quân Tử Lâu đấu giá không cần hoa hồng, sau này công tử có bất cứ đan dược gì đều có thể đem đến đây đấu giá”.

Ngô Bình gật đầu, nói: “OK”.

Phương Quân Tử: “Công tử luyện đan dược nhất định là cần đến dược liệu, Quân Tử Lâu bằng lòng giúp đỡ.

Ngô Bình bất ngờ: “Chỗ các anh cũng có dược liệu sao?”

Phương Quân Tử cười, nói: "Hôm qua tôi đã liên lạc với tổng bộ, hiện tại đã thu thập được bốn nhóm dược. liệu luyện chế Bát Môn Kim Thủy Đan”.

Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ lấy bốn phần dược. liệu đó, để đền đáp, tôi sẽ cho các anh một viên Bát Môn Kim Thủy Đan”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play