Ngô Bình muốn lấy được bảo bối trên người Lư Vân Khai nên phải luyện được đan. Cậu tìm đến một chỗ yên tĩnh và bắt đầu luyện đan.

Lò thứ nhất cậu đã luyện rất tỉ mỉ và có được ba viên Bát Môn Kim Thủy Đan. Mỗi viên đan dược đều có bốn phù văn bên trên, nhưng phẩm chất tốt hơn một chút, thuộc thượng thượng phẩm.

Gậu tiếp tục luyện lò thứ hai, lân này cậu đã luyện được bốn viên đan dược, trên mặt đan dược có sáu phù văn, phẩm chất vẫn là thượng thượng phẩm.

Ngô Bình lấy ra hai viên Bát Môn Kim Thủy Đan thượng thượng phẩm quay về phòng khách, tất cả mọi người đều đang chờ đợi.

Mọi người thấy cậu quay lại thì đứng cả dậy, nhìn chằm chằm vào tay cậu.

Ngô Bình lấy ra một viên đan dược, cười và nói gia, mọi thứ thuận lợi, viên đan dược này thuộc loại thượng thượng phẩm, có sáu hiệu quả đặc biệt, mời xem thử.

Mộc Thiên Hầu nhận lấy đan dược, ánh mắt đầy vui mừng, nói: “Tốt quá rồi”.

Ngô Bình: “Bốn viên đan dược, tôi giữ lại hai viên, hai viên thuộc về hầu gia”.

Mộc Thiên Hầu vội nói: “Cảm ơn Ngô công tử”.

Lư Vân Khai cũng vô cùng bất ngờ, mặc dù anh ta biết Ngô Bình rất giỏi nhưng cũng không ngờ kỹ năng luyện đan của cậu lại giỏi đến vậy, đến cả thầy luyện đan khét tiếng của hoàng triều Thần Tự cũng không bì kịp.

Anh ta hít một hơi thật sâu, nói: “Anh Ngộ, tôi thật sự khâm phục, tôi sẽ giao tất cả tài sản trên người cho. anh”.

Anh ta lấy hết mấy túi chứa đồ của mình ra, đặt lên bàn.

Ngô Bình tùy tiền cầm một cái, mèo đen thầm cho cậu biết bảo bối mà cậu cần đang ở bên trong.

Ngô Bình bình thản nói: “Anh và tôi đều là đệ tử của kiếm đường Chí Tôn, tôi lấy đại một món, những thứ còn lại anh hãy cầm về đi”.

Lư Vân Khai hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn anh Ngô, tôi vô cùng cảm kích”. Theo anh ta thấy thì túi chứa đồ mà Ngô Bình chọn không có bao nhiêu món đáng tiền, chủ yếu cất mấy thứ lặt vặt, hoặc cũng có thể do anh ta không hiểu lắm nên cũng không biết thứ đó đáng giá. 

Ngô Bình cất đồ vào, chuẩn bị chào tạm biệt.

Mộc Thiên Hầu vội nói: “Ngô công tử, tôi đã cho người chuẩn bị rượu thịt, hôm nay mọi người đều có mặt, ở lại ăn bữa cơm đi”.

Chân thành khó chối từ, cuối cùng Ngô Bình cũng cùng mấy người đó ăn cơm, Liễu My ngồi bên cạnh cậu, còn Tsukishi Sakura thì ngồi bên kia.

Tsukishi Sakura uống một ly, trò chuyện vài câu rồi nói: “Ngô công tử, tôi xin lỗi anh vì chuyện trước đây tôi đã bảo Liễu My giả dạng tôi đến gặp anh”.

Ngô Bình bình thản nói: “Không có gì, lúc đầu Minh Duệ cho tôi xem hình của cô, tôi cảm thấy cô rất giống một người quen của tôi. Nhưng sau đó khi gặp Liễu My, tôi mới biết cô ấy còn giống với người quen đó của tôi hơn cả cô”.

Người quen mà cậu nói chính là một cô gái trong bức tranh Thập Đại Mỹ Nhân. Vì cậu lần đầu gặp hai người họ, nên ai đến trước thì sẽ chiếm ưu thế, khiến cậu đã phán đoán sai. Giờ cậu cùng họ ngồi ăn cơm, nói chuyện, cậu mới chắc chắn Liễu My mới là người trong 'Thập Đại Mỹ Nhân, Tsukishi Sakura chỉ là trông khá giống cô ta mà thôi.

Mắt Liễu My sáng lên, cô ta nói: “Công tử, người mà anh quen là ai? Giống tôi chừng nào?”

Ngô Bình cười, nói: “Gần như giống y hệt”. 

 Liễu My liếc cậu một cái: “Cô ấy là bạn gái của anh sao?”

Ngô Bình lắc đầu: “Không phải, chúng tôi cũng không thân, tôi chỉ biết cô ấy thôi”.

Lúc này Liễu My mới hỏi đến chuyện đan dược: “Ngô công tử, viên đan dược đó thật sự có thể bán cho tôi sao?”

Ngô Bình cười, cầm viên Bát Môn Kim Thủy Đan ra, nói: “Viên này có thể bán cho cô”.

Liễu My vui mừng, cẩn thận nhận lấy viên đan dược, hỏi: “Ngô công tử, tôi nên trả bao nhiêu đây?”

Ngô Bình nói: “Theo giá thị trường đi”.

Liễu My: “Trước đây chúng tôi muốn mua Bát Môn Kim Thủy Đan trong tay hầu gia, vì vậy đã từng điều tra. Nhân viên nội bộ mua Bát Môn Kim Thủy Đan bốn công dụng thượng phẩm cũng cần một triệu tiền Đại Đạo. Viên này là Bát Môn Kim Thủy Đan sáu công dụng thượng phẩm, giá cả ít nhất cũng phải đắt gấp mười lần, tức là ít nhất cũng phải mười triệu tiền Đại Đạo”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play