Ngô Bình nhíu mày: “Phép khích tướng không có tác dụng với tôi. Nhưng tôi có thể để anh mở rộng tâm mắt. Chỉ là tôi muốn hỏi cho rõ, nếu tôi có thể luyện ra đan dược này, thì anh làm thế nào?”

Người đàn ông áo vàng thản nhiên nói: "Anh nói sao thì làm vậy!”

Sở dĩ người đàn ông áo vàng tự tin như vậy là vì biết lai lịch của đan dược này, đó là đan dược cực phẩm cấp mười hai do thầy luyện đan đỉnh cao nhất của Thần Tự Hoàng Triều luyện chế ra!

Đan dược như vậy, không phải có tiền là có thể mua được, cũng không phải thầy luyện đn nào cũng có thể luyện chế ra được. Nếu Ngô Bình thật sự có thể luyện chế ra được đan dược như vậy thì đã sớm nổi danh khắp thiên hạ rồi, anh ta không thể không biết!

Ngô Bình: “Vậy tôi không khách khí nữa. Nếu tôi không luyện ra được loại đan dược này hoặc phẩm chất đan dược thấp hơn đan này thì xem như tôi thua. Nếu tôi thua thì mặc anh xử lý. Tương tự, nếu tôi luyện chế đực loại tương tự hoặc phẩm chất cao hơn loại đan dược này thì anh sẽ do tôi thỏa ý xử lý”.

“Được!". Người đàn ông áo vàng thoải mái đồng ý, anh ta căn bản không tin Ngô Bình có thể luyện chế ra được đan dược có cấp bậc cao như vậy.

Ngô Bình: “Nếu chúng ta đã có cuộc đánh cược này rồi thì không ngại nói thân phận và tân của anh chứ”.

Người đàn ông áo vàng bình tĩnh nói: “Vạn Kiếm Tiên Giới, xếp thứ chín trên Kiếm bảng, Lư Vân Khail”

Ngô Bình từng nghe sư tôn có nhắc đến Kiếm Bảng, đó là bảng xếp hạng các tu sĩ thanh niên của Tiên Giới, người có thể có mặt trong danh sách đều là những người mạnh nhất Vạn Giới Tiên Giới.

Lư Vân Khai này có thể lên được hạng chín, có thể thấy anh ta cũng là một kiếm tu mạnh mẽ.

Lúc này, trong đầu Ngô Bình vang lên âm thanh của mèo đen: “Cậu Ngô, trên người người này có một món chí bảo, nằm trong vật chứa đồ bên eo anh taI”

Ngô Bình rất tò mò, hỏi: “Chí bảo gì?”

Mèo đen: “Thứ đó đang ngủ mê, nhưng theo tôi thấy, ít nhất nó cũng có cấp bậc Đại Thiên Cấm Ky!”

Ngô Bình giật mình, lập tức nói: “Anh xếp thứ chín trên Kiếm Bảng, chắc chắn gia thế bất phàm! Lát nữa nếu anh thua thì phải giao toàn bộ mọi thứ trên người ra”.

Lư Vân Khai nhíu mày, trên người anh ta có không ít đồ tốt, thân là đệ nhất thiên kiêu của Cửu Dương Kiếm Tông, ba phần tài nguyên của Kiếm Tông đều nằm trên người anh ta. Đương nhiên, thân phận anh ta không đơn giản, tông chủ hiện tại chính là ông nội của anh ta. Nếu không có gì bất ngờ, thì tương lai anh ta chính là tông chủ của Cửu Dương Kiếm Tông.

“Anh không có khả năng thắng nên điều kiện cứ tùy ý đưa ra. Nhưng nếu anh thua thì phải cắt lưỡi và nửa gương mặt mình, phế bỏ tu vi!”

Mắt thấy điều kiện đối phương đưa ra tàn độc như vậy, Ngô Bình bất giác cũng nhíu mày, ngay cả Mộc. Thiên Hầu cũng cảm thấy như vậy không thích hợp, lập tức nói: “Cậu Lư, hai người lần đầu gặp mặt, tôi thấy không cần đến mức như vậy, có gì cứ từ từ nói”.

Ngô Bình nói: “Hầu gia không cần lo lắng, tôi chắc chắn sẽ không thua, cứ theo điều kiện của anh ta đi”.

Nói rồi, cậu lấy lò luyện đan ra, sau đó lấy cái lọ kia, mở ra đổ ra một viên đan dược, đan dược này có màu trắng ngọc, xung quanh có phù văn bốn màu lượn lờ, mỗi một phù văn mang theo hiệu quả của một loại đan dược!

Nhìn thấy đan dược này, Ngô Bình liếc nhìn, nói: “Đan này tên là Bát Môn Kim Thủy Đan. Vừa nãy anh nói, đây là đan dược cực phẩm, xem ra anh là người ngoài ngành rồi. Đan này thuộc đan dược thượng phẩm, hơn nữa hiệu quả bát môn của nó chỉ phát huy được một nửa, vì vậy anh chỉ có thể nhìn thấy được bốn phù văn”.

Nghe thấy Ngô Bình nói như vậy, Mộc Thiên Hầu sáng cả mắt, nói: “Cậu Ngô nói không sai, đan này luyện chế cực kỳ khó, thầy luyện đan hoàng gia cũng chỉ có thể luyện ra được Tứ Môn Kim Thủy Đan thượng phẩm này. Tuy hiệu quả chỉ được một phần mời Bát Môn Kim Thuỷ Đan, nhưng đã rất quý rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play