Sau đó hắn nhìn hai người gác cổng, người gác cổng biến sắc, đều quỳ xuống, đồng thanh nói: “Xin cậu thứ tội”.
Ngô Bình nói: “Không sao, các ông chỉ làm theo quy: định thôi”.
Hai người thở phào, lúc này Ngô Bình đang cầm lệnh kiếm Chí Tôn, nếu cậu yêu cầu trừng phạt hai người, Phương Quân Tử chắc chắn sẽ đồng ý.
Phương Quân Tử cười nói: “Vẫn chưa biết tên của anh”.
“Ngô Bình”. Phương Quân Tử: “Anh Ngô, mời”.
Ngô Bình gật đầu, đi đến cổng tòa nhà với Tân Cự Phong.
Sau khi biết Ngô Bình muốn đến nơi hẹn, Phương Quân Tử đã đích thân dẫn hai người đến trước một căn nhà có sân vườn trang nhã. Có một người giúp việc mặc đồ màu xanh đứng trước cổng, mặc dù người này ăn mặc như người giúp việc nhưng khí tức đó lại là cảnh giới Thần Thông.
Người giúp việc đồ xanh nhìn Ngô Bình, cười hỏi: “Là cậu Ngô à?”
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, Mộc Thiên Hầu có ở trong đó không?”
Người giúp việc cười nói: “Hầu gia nhà tôi có ở nhà,mời”.
Ngô Bình chắp tay với Phương Quân Tử: “Lâu chủ Phương, có thời gian sẽ đến tìm anh nói chuyện”.
Phương Quân Tử cười nói: “Mời anh Ngô”.
Ngô Bình vừa vào trong sân thì có một thanh niên tóc bạch kim nhanh chóng chạy tới, tay trái cầm một danh sách, tay phải cầm bút, hỏi: “Lâu chủ có muốn đăng ký không?”
Phương Quân Tử vừa xoay người đi vừa nói: “Có chứ, kiêu tử thanh niên, Ngô Bình”.
Thanh niên tóc bạch kim cười nói: “Lại có một vị kiêu tử nữa, khá đấy. Quân Tử Lâu chúng ta ngày càng tốt, lâu chủ này, đánh giá hắn mấy sao?”
Phương Quân Tử dừng bước, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Tạm thời cho sáu sao”.
Thanh niên tóc bạch kim khá ngạc nhiên: “Sáu sao”.
Phải biết là danh sách này tổng cộng chỉ có mười hai kiêu tử, nhưng họ đều là kiêu tử một sao, kiêu tử hai sao, chỉ có một người là kiêu tử ba sao, nhưng lần này lại đến tận sáu sao.
Phương Quân Tử nói: “Trận pháp bảo vệ núi của tôi có huyền cơ bí ẩn, tu vi của người này khó lường, có thể phá được chỉ với một nhát kiếm, thực lực của hắn vượt xa tôi”.
Thanh niên tóc bạch kim sửng sốt: “Mạnh hơn lâu chủ? Lâu chủ, anh...
Phương Quân Tử ngắt lời hắ lúi này cao còn có núi cao hơn, không cần ngạc nhiên thế đâu. Hơn nữa, sáu sao chỉ là tạm thời thôi, vì tôi thật sự nhìn không thấu người này...”
Trong sân.
Ngô Bình được mời vào phòng khách thì thấy một người đàn ông áo vàng ngồi ở giữa, hai bên ông ta đều có vài người đi theo.
Ngô Bình nhìn khí chất người này siêu phàm là biết ông ta là Mộc Thiên Hầu, bèn chắp tay lại: “Ngô Bình chào Mộc Thiên Hầu”.
Mộc Thiên Hầu cười nói: “Cậu Ngô, nghe danh đã lâu, mời ngồi”.
Ngô Bình cũng không khách sáo ngồi xuống, Tân Cự Phong đứng bên cạnh cậu, không ngồi.
Mộc Thiên Hầu cười nói: u Tân đã nói cho tôi biết chuyện núi Bạch Long rồi. Thật xin lỗi, chuyện này là do người dưới trướng làm, tôi không biết núi Bạch Long là của cậu Ngô”.
Ngô Bình: “Chuyện đã rõ, vậy thì không còn gì nữa”.
Mộc Thiên Hầu gật đầu: “Cậu Ngô nghĩ thế nào về đề nghị trước đó của tôi?”
Ngô Bình nói: “Núi Bạch Long rất lớn, hơn nữa phần mộ của tộc người Hầu gia đã được dời đến đó, không tiện động vào lần nữa. Thế này nhé, tôi sẽ chuyển nhượng lại nơi mà Hầu gia đã sử dụng cho Hầu gia”.
Núi Bạch Long quả thật rất lớn, nơi mà Mộc Thiên Hầu chiếm không thuộc khu vực trung tâm, lấy ra cũng không vấn đề gì.