Ngô Bình vừa băng bó vết thương vừa hỏi anh ta: “Anh có cách?”

Thanh Ngưu lấy một chiếc nhẫn màu trắng từ trong người ra, chiếc nhãn như được tạo thành từ vô số mảnh vỡ xương sọ ghép lại vậy, tỏa ra hơi thở kỳ lạ.

Ngô Bình rất quen thuộc với hơi thở này, đây là hơi thở cấm ky!

Thanh Ngưu ném chiếc nhẫn vào thanh kiếm kia, chiếc nhãn tỏa ra ba nghìn lớp ánh sáng trắng, từng lớp quét xuống. Một lúc sau, Nhu Thủy Kiếm lại bay lên, nó đã trở nên ôn hòa hơn, như thể đã bị khống chế.

Ngô Bình sáng rực mắt, lại vươn tay ra nắm lấy Nhu Thủy Kiếm. Lần này, Nhu Thủy Kiếm không còn tỏa ra kiếm khí nữa mà hóa thành một dòng nước, xuyên vào cơ thể cậu.

Cuối cùng, dòng nước này hóa thành một thanh thủy kiếm, đến trước tháp Thiên Mệnh.

Nhưng khác với những đồ vật trước kia, Nhu Thuy Kiếm không bị tháp Thiên Minh áp chế, nó bay đến bên cạnh tháp Thiên Mệnh, sau đó yên lặng bay lơ lửng ở đó.

Ngô Bình trong lòng chợt động, cậu biết rõ Nhu Thủy Kiếm này vẫn chưa thuộc về mình, muốn thật sự sở hữu được kiếm này thì phải lĩnh ngộ được kiếm đạo mà nó đại diện!

“Anh Thanh Ngưu, anh biết về lai lịch kiếm này không?”, Ngô Bình hỏi Thanh Ngưu.

Thanh Ngưu: “Thanh kiếm này, có lẽ là ra đời cùng với người chủ nơi này. Nếu tôi không đoán không nhâm, thì trên đời này chỉ có thanh kiếm này có thể giết chết được chủ nhân nơi này”.

Ngô Bình kinh ngạc: “Khắp thiên hạ chỉ có thanh kiếm này có thể giết chết Linh Vương?”

Thanh Ngưu: “Thanh kiếm này tương sinh tương khắc với anh ta, nếu có thể thành toàn cho anh ta thì cũng có thể uy hiếp được anh ta”.

Ngô Bình hít sâu một ơi, cậu đang chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm, bỗng nhiên cảm nhận được một luồng sức. mạnh bắt đầu thức tỉnh. Cậu lập tức tính một quẻ, kết quả vẻ mặt thay đổi, nói: “Đi mau thôi!”

Một người một trâu đi đến cửa, Thanh Ngưu bỗng nói: “Cậu Ngô, ngoài cửa có người đang đợi, người đến không tốt".

Ngô Bình cũng đau đầu, nói: “Xem ra chỉ có đành phải đánh với bọn họ một trận thôi”.

Thanh Ngưu: “Không cần thiết, tô có thể đổi bọn họ vào trong”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Đổi thế nào?”

“Đây là một thiên phú thần thông, tên là Dời Hình Đổi Vị, cậu xem là được”. Nói rồi, anh ta keo Ngô Bình đi ra ngoài.

Vừa mới đi, hai người bỗng nhiên đã ra ngoài cửa lớn, còn mấy người ngoài cửa thì đã đi vào bên trong một cách kỳ lạ.

Ba người sững sờ, vẻ mặt lập tức kinh sợ.

Phượng Thất nhíu mày nói: “Chuyện gì vậy, nơi này là Thiên Nhất Thủy Phủ sao?”

Người đàn ông để râu nhìn trái phải: “Không sai, đây là Thủy Phủ. Kỳ lạ thật, sao đột nhiên chúng ta lại ở đây? Còn nữa, tên nhóc kia đâu rồi?”

Người đàn ông râu xanh bỗng sáng mắt, nói: “Như vậy chẳng phải rất tốt sao? Lúc trước chúng ta không có Chân Thủy, chỉ có thể đợi cậu Linh Hư. Bây giờ chúng ta trực tiếp đến Thủy Phủ, cần phải cầu xin anh ta nữa hay sao?”

Anh ta nói vậy, Phượng Thất cảm thấy cũng có lý.

Ngay lúc này, một luồng hơi thở đáng sợ bỗng truyền đến từ sâu trong Thủy Phủ. Luồng hơi thở này tuy không. quá nhẹ, nhưng lại khiến ba người sởn cả gai óc, da gà cũng nổi lên.

“Linh Vương thức tỉnh sao? Mau đi thôi!” Sắc mặt Phượng Thất thay đổi, quay đầu chạy ra ngoài.

Thế nhưng, mấy người họ vừa đi đến cửa thì không cách nào phá được màn nước. Bởi vì muốn xuyên qua màn nước thì phải dùng đến Chân Thủy!

“Đáng chết!” Người đàn ông râu xanh biến sắc: “Sao bây giờ, chúng ta bị nhốt ở đây rồi!”

“Mau nghĩ cách đi! Thứ kia sẽ thức tỉnh ngay thôi!", Phượng Thất lo lắng nói.

Lúc này Ngô Bình đã rời khỏi hồ nước, cậu chưng khô hơi nước, sau đó đi đến nơi lúc trước tìm Trần Mộng.

Chẳng mấy chốc, cậu đã đến bãi san hô lúc trước, nhưng nơi này không có dấu vết gì của Trần Mộng cả. Cậu đang chuẩn bị rời đi thì trên bãi san hô bên cạnh bỗng xuất hiện bóng người, chính là Trần Mộng.

“Quả nhiên anh không sao”. Trần Mộng cười nói: “Chúc mừng, anh chắc chắn có thu hoạch được gì rồi”.

Ngô Bình: “Cũng được. Linh Vương bên trong hình như đã thức tỉnh tồi, tôi nghĩ bây giờ đi vào thì rất nguy hiểm, nên cô có dự định gì không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play