Chương 63

“Cuối cùng là cảnh giới Thánh thì được gọi là Võ thánh. Các Võ thánh có chỉ số IQ cực cao, họ là vũ khí hạng nặng của quốc gia, kiểu như vũ khí hạt nhân luôn ấy, cả nước chỉ có vài người thôi, hình như họ đều đang trấn thủ ở Thiên Kinh”.

Ngô Bình thầm thấy kinh ngạc, không ngờ trên đời lại có cao thủ cảnh giới Huyền, xem ra chút tu vi ít ỏi của anh chưa là gì rồi.

Chu Thanh Nghiên khẽ thở dài: “Thật ra dù võ thuật có giỏi đến mấy thì cũng không phải đối thủ của vũ khí, cho nên còn mấy ai thích học võ nữa đâu”.

Ngô Bình nói: “Chưa hẳn, tu vi mà cao thì khó mà bị đạn bắn bị thương được”.

Chu Thanh Nghiên: “Thế thì ít nhất cũng phải là tông sư cảnh giới Thần, nhưng đâu phải ai cũng tu luyện được”.

Nói đến đây, cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó: “Anh Ngô, dược liệu mà anh cần đang trên đường về rồi”.

Ngô Bình hỏi ngay: “Bao nhiêu tiền thế?”

Chu Thanh Nghiên cười đáp: “Giá hữu nghị thôi, một triệu mốt!”

Ngô Bình thở phào một hơi: “May không quá hai triệu”.

Chu Thanh Nghiên: “Tôi tặng anh luôn nên không cần trả tiền đâu”.

Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Cô tìm mua giúp tôi là tôi cảm kích lắm rồi, sao lại lấy không của cô được nữa?”

Chu Thanh Nghiên vội nói: “Anh Ngô, anh giúp ông nội tôi đột phá, lại cứu mạng tôi nên tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi”.

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Tôi giúp cô là vì coi cô là bạn, chứ không phải vì tiền. Không lẽ cô nghĩ một triệu có thể mua được một cao thủ cảnh giới Khí sao?”

Chu Thanh Nghiên cuống quýt nói: “Anh Ngô, tôi không có ý đó đâu, tôi…”

Cô ấy sốt sắng đến độ vành mắt đỏ hoe, Ngô Bình không đành lòng nên nói: “Tôi biết cô chỉ nghĩ đơn giản là cảm ơn tôi thôi, nhưng không cần câu nệ vậy đâu!”

Chu Thanh Nghiên gật đầu: “Được, là lỗi của tôi, anh Ngô đừng giận nhé!”

Ngô Bình vui vẻ nói: “Tôi giận gì đâu, nhưng nếu chúng ta đã là bạn thì cô đừng khách sáo với tôi như thế”.

Chu Thanh Nghiên mềm lòng, cô ấy là một người có chỉ số EQ rất cao nên biết ngay Ngô Bình là người trọng tình cảm, vì thế mỉm cười nói: “Anh Ngô, vậy sau này tôi sẽ không khách sáo với anh nữa, mà sẽ nhờ anh thật nhiều việc”.

Ngô Bình: “Cứ tự nhiên, đã là bạn bè thì tôi không ngại phiền phức đâu”.

Ngô Bình lập tức lấy một triệu mốt ra đưa cho Chu Thanh Nghiên, đây không phải một khoản tiền nhỏ nên anh đang thấy hơi xót của.

Nửa tiếng sau, cây dược liệu đã về đến nơi, người bán đã cử người ship nhanh đến. Ngô Bình mở hộp ra kiểm tra hàng thì thấy là cây dược liệu lên đến 140-150 tuổi, anh rất hài lòng.

Nhận hàng xong, anh lại đưa cho người giao hàng thêm một đơn thuốc để người đó tìm giúp rồi mang đến đây, vì đó đều là các dược liệu hiếm.

Đối phương là người trong ngành nên nhìn cái là biết ngay: “Anh Ngô yên tâm, muộn nhất là chiều mai, tôi sẽ giao hàng đến cho anh”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play