Cậu lấy ra hai viên Phi Long Bảo Tương đan trung thượng phẩm đưa cho hai người họ, mỗi người một viên rồi nói: “Loại đan dược này có thể thay đổi khí chất và cuộc sống của hai người, thử đi”.

Hai người họ vui mừng đưa hai tay ra nhận đan dược rồi hỏi khi nào được uống, Ngô Bình bảo họ uống ngay, sau đó qua phòng bên cạnh ngồi thiên điều hòa hơi thở.

Ngô Bình cũng chưa có được cái nhìn trực quan về tác dụng của loại đan dược này, vừa hay nhân cơ hội quan sát thử.

Mấy hôm nay Ngô Bình đều ở nhà nên đã luyện được một số đan dược cho bố mẹ và Hàn Băng Nghiên, giúp họ tăng cường sức khỏe và chống lão hóa.

“Anh Bình, mấy ngày nay Đào Thành tìm anh mãi nhưng không liên lạc được với anh”.

“Cậu ấy tìm anh làm gì?”, Ngô Bình hỏi, cậu đã không liên lạc với cậu em này một thời gian rồi, cũng không biết tình hình gần đây của cậu ta thế nào.

“Gậu ấy không nói, nhưng có vẻ rất gấp”.

Ngô Bình “hừm” một tiếng, nói: “Nhất định tên nhóc. này lại gây họa nữa rồi, nếu không thì cậu ấy sẽ nhớ đến anh chắc?”

Ngô Bình vừa dứt lời thì điện thoại liền reo, Đào Thành đang gọi đến.

Cậu vừa bắt máy thì Đào Thành ở đầu kia đã reo lên: “Đại ca, cuối cùng cũng gọi được cho anh rồi”.

Ngô Bình: “Có chuyện gì?”

Đào Thành thở dài: “Đại ca, em mới quen bạn gái, cô ấy đến từ tiên giới. Mấy ngày trước cô ấy phát hiện mình đã có thai và quyết định sinh con”.

“Khoan đã”. Ngô Bình vội hỏi: “Cậu nói bạn gái cậu có thai rồi sao?”

Đào Thành: “Đúng thế, em cũng rất đau đầu, dù sao thì em cũng mới mười tám, không dám nói chuyện này với bố mẹ”.

Ngô Bình: “Vậy cậu tìm tôi làm gì?”

Đào Thành: “Bố mẹ bạn gái em không đồng ý, anh trai cô ấy đã từ tiên giới chạy đến, tìm giết em khắp nơi. Lần trước suýt chút em đã bị anh ta đánh chết. Bạn gái em cũng đã bị đưa đi rồi”.

Ngô Bình: “Bạn gái cậu có thân phận thế nào?”

Đào Thành: “Bố mẹ cô ấy là tông chủ Thiên Nhạch Tông, tông môn nhị phẩm.

Ngô Bình: “Nghĩa là cậu đã làm bụng con gái của tông chủ to lên rồi?”

Đào Thành cười hehe: “Đại ca, đừng nói khó nghe như thế, gì mà làm cho to, hai đứa em yêu nhau thật lòng”.

Ngô Bình: “Như nhau cả thôi”.

Đào Thành: “Đại ca, bây giờ em không còn chỗ nào. trốn nữa, anh vợ em quyết tâm muốn giết chết em. Anh cứu em với”.

Ngô Bình: “Tôi đang ở Hoàng Long Sơn Trang, cậu đến đây đi”.

Đào Thành vui mừng: “Cảm ơn đại ca”.

Ngô Bình cười khẩy: “Cần cứu mạng thì mới nhớ ra tôi là đại ca của cậu à?”

Đào Thành cười gượng gạo: “Chẳng phải đại ca bận sao, gần đây em không dám làm phiền anh. Em sẽ qua ngay”.

Ngô Bình tắt máy thì nghe phòng bên có tiếng động lạ. Mấy phút sau Nghiêm Lãnh Thạch ra ngoài trước, lúc này vẻ ngoài của Nghiêm Lãnh Thạch không có gì khác biệt với trước đó nhưng vóc dáng lại cao và ốm hơn, khuôn mặt cũng có thay đổi chút ít. Những thay đổi nhỏ đó đã khiến khí chất của ông ta khác hẳn so với trước đây.

Trước đây mặt Nghiêm Lãnh Thạch khá lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác rất xa cách. Nhưng bây giờ. Nghiêm Lãnh Thạch lại khiến người ta cảm thấy rất tươi mới và dễ chịu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play