Sau đó cậu lấy ra một vài chai nhỏ màu xanh, cậu đã bỏ một ít thần lộ vào trong những lọ này trước rồi, mỗi lọ ba mươi giọt.

“Đây là một loại dịch thuốc có thể giúp người tiến hóa, nâng cao mọi mặt, tôi đưa mỗi người một phần. Mỗi lần dùng một giọt, sau đó luyện hóa. Thể chất mỗi người khác nhau, tình hình cũng khác, mọi người cứ thử trước, đừng ham mà dùng nhiều”.

Mọi người vui mừng, tự mình đến nhận lọ thuốc, liên tục cám ơn Ngô Bình. Ngay cả Phương Lập cũng có một lọ, hơn nữa số lượng của ông ta rõ ràng nhiều hơn, bên †rong có đủ một trăm giọt!

Ngô Bình trong lúc nói chuyện với bọn họ thì tiện tay mở điện thoại. Điện thoại vừa mở thì bên trong đã có hơn trăm cuộc gọi nhỡ, và vô số tin nhắn hiện ra.

Trước khi tiến vào cấm địa Thượng Gổ, cậu đã nói với người nhà và Hàn Băng Nghiên, gọi đến nhiều như vậy, chỉ sợ là có chuyện gấp xảy ra thôi.

Cậu lập tức đi đến chỗ yên tĩnh, gọi cho Ngô Đại Hưng trước, bởi vì mấy cuộc điện thoại sớm nhất đều là bố gọi đến.

Gọi cả nửa ngày nhưng không ai nghe, cậu lại gọi cho mẹ, nhưng vẫn không ai nghe máy.

Bất giác cậu nhíu bày, bố mẹ đều ở sơn trang Hoàng Long, có cao thủ như Liễu Kim Long ở đó, lại có Nghiêm Lãnh Thạch chăm sóc, có thể xảy ra chuyện gì chứ? 

 Cậu lập tức gọi cho Hàn Băng Nghiên, bên kia nhận máy ngay lập tức.

“Anh Bình, anh đang ở đâu vậy!”. Chỉ nói một câu, Hàn Băng Nghiên đã khóc nức nở.

Ngô Bình cố gắng giữ giọng điệu mình bình tĩnh: “Băng Nghiên, có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Anh gọi điện nhưng bố mẹ anh đều không nghe máy”.

Hàn Băng Nghiên khịt mũi nói: “Chú bị người ta lừa ra nước ngoài, ở bên đó liên tục đòi tiền chuộc. Lần thứ nhất đưa ba mươi triệu, bọn họ không thả; lần thứ hai lại đưa một tỷ, bọn họ vẫn không thả. Sau mấy lần tống tiền, Liễu Kim Long và Nghiêm Lãnh Thạch cũng đã đi qua đó cứu người, nhưng sau khi đi thì vẫn chưa quay. lại, hơn nữa vẫn không liên lạc được. Bây giờ trong nhà loạn hết rồi, công ty xe taxi cũng bị chuyển sang tên người khác. Còn cả sản nghiệp của Nghiêm Lãnh Thạch, chỉ trong một đêm đã đổi chủ. Đúng rồi, bên chỗ chú Âu Dương cũng bị uy hiếp”.

Ánh mắt Ngô Bình chợt lạnh lẽo, cậu hỏi: “Băng Nghiên, bây giờ em có an toàn không?”

Hàn Băng Nghiên: “Em không sao, bây giờ người bên kia vẫn chỉ liên lạc với em, muốn tiếp tục tống tiền. Chú Âu Dương nói trước tiên đừng đưa tiền, đây chỉ là một cái động không đáy, đưa bao nhiêu thì bọn họ cũng sẽ không thả người”.

Ngô Bình: “Bố nuôi nói không sai, bọn họ căn bản không thể thả người. Không sao, em đừng sợ, anh về ngay.

Sắc mặt Ngô Bình lạnh lẽo quay về phòng khách, thấy vẻ mặt cậu khó coi, Lăng Bộ Phi vội hỏi: “Anh Ngô, xảy ra chuyện gì sao?”

Ngô Bình nói: “Có người bắt bố tôi, bây giờ bọn họ. không ngừng đòi tiên, nhưng không chịu thả người. Bây giờ người bên cạnh tôi đều bị tấn công, tôi cảm thấy có người đang nhằm vào tôi”.

Trương Tỉnh tức giận nói: “Bọn họ chán sống rồi sao! Sư huynh, tôi đi cùng anh dạy dỗ bọn họ một trận!”

Lăng Bộ Phi: “Đúng. Bọn họ kiếm chuyện với anh Ngô, chính là kiếm chuyện với chúng tôi!”

Ánh mắt Phương Lập lóe lên sát ý, nói: “Chủ nhân yên tâm, tôi sẽ giải quyết bọn họI”

Điền Mỹ Mỹ và Thanh Chỉ cũng nghiến răng nghiến lợi, nói muốn đi cùng Ngô Bình dạy dỗ mấy tên không có mắt kia.

Ngô Bình biết, loại chuyện như vậy không tiện đưa theo quá nhiều người, lập tức nói: “Cám ơn mọi người, nhưng chuyện này tôi có thể giải quyết. Mấy ngày tới, mọi người cứ bế quan tu luyện trước, đợi tôi quay lại luyện đan”.

Chuyện gấp rút, cậu nói đơn giản một câu rồi chỉ đưa theo Phương Lập rời đi.

Dùng độn thuật đi một đường, không lâu sau đã đến nhà Hàn Băng Nghiên. 

Hàn Băng Nghiên đứng trông ngóng ở cửa, bỗng có một luồng sáng từ trên trời giáng xuống, Ngô Bình và một người đàn ông uy nghiêm xuất hiện trước mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play