Người Đá giải thích: “Chỉ cần không hấp thụ đủ sức mạnh sinh lực thì tôi không thể phát triển được, không phát triển được thì tự nhiên cũng chỉ là một đứa trẻ”.

Ngô Bình: “Tôi thấy khu vực này rất rộng, qua một thời gian dài, nơi này có lẽ phải xuất hiện rất nhiều nhân tài mới đúng chứ, sao lại chỉ có một mình anh vậy?”

Gương mặt Người Đá cứng ngắc cười khổ.

“Ký ức truyền thừa trong huyết mạch nói cho tôi biết, Thạch Tộc chúng tôi đã từng bị tiêu diệt, chỉ còn lại một trăm năm mươi người trong tộc, di chuyển đến nơi này. Để không bị kẻ thù phát hiện, bọn họ đã chôn vùi bản thân sâu dưới đất, và trồng hàng triệu thạch noãn ở đây".

Ngô Bình: “Cả triệu thạch noãn, vậy mà chỉ có một mình anh thành công?”

Người Đá thở dài: “Hoàn cảnh nơi này không thích hợp với Thạch Tộc, cách đây không xa có một cổ điện, không khí cổ điện gây sức ép rất lớn đối với Người Đá”.

“Anh nói cổ điện sẽ gây sức ép với Thạch Tộc các anh sao?” Người Đá nói: “Đúng vậy, cổ điện đó cứ cách ba năm sẽ phóng ra một luồng hơi thở, hơi thở đó bao. †rùm trong phạm vi ba nghìn dặm. Trong vòng ba nghìn dặm, tất cả sinh linh đều sẽ bị ảnh hưởng. Hàng triệu thạch noãn này chính là vì như vậy nên mới không thể phát triển được nhiều Thạch Tộc”.

Ngô Bình hỏi: “Anh đến cổ điện chưa?” 

Người Đá: “Mỗi năm tôi đều đi một chuyến, vẫn luôn nghiên cứu cách để vào trong. Đã thử qua vô số lần, mãi đến mười năm gần đây mới suy nghĩ được cách tiến vào cổ điện".

Ngô Bình hứng thú: “Anh có thể vào cổ điện sao?”

Người Đá: “Tuy tôi có cách, nhưng tôi là Thạch Tộc, cổ điện đó bài trừ tôi, nên tôi vẫn không thể đi vào”.

Ngô Bình: “Nói cách đó cho tôi, tôi đưa anh vào”.

Người Đá nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Anh không giết tôi?”

Ngô Bình: “Tuy anh có ý định ăn chúng tôi, nhưng tôi cũng đã dạy dỗ anh rồi. Kể từ bây giờ, giữa tôi và anh không thù không oán, có thể giúp đỡ lẫn nhau”.

Người Đá Ngô Bình chăm chú: “Được, tôi tin anh. Tôi nói cách cho anh, anh giúp tôi đi vào cổ điện”.

Sau khi thương lượng với Người Đá, Ngô Bình gọi mọi người đến, khởi hành đi đến cổ điện.

Cổ điện nằm ở cuối Thạch Lâm, xung quanh là những cây cổ thụ cả nghìn năm tuổi. Cổ điện không quá lớn, toàn bộ ngôi điện được làm từ tiên đồng, tỏa ra ánh đồng đỏ. Cửa lớn cũng là dùng cả một khối tiên đồng †ạo thành, trên cửa có rất nhiều hình chạm khảc, có chim bay cá nhảy, cũng có đủ các nhân vật, dụng cụ đủ hình đủ dạng. 

Cửa điện cao mười lãm mét, rộng mười mét, khiến người †a có cảm giác rất nặng, như thể bất kỳ sức mạnh nào cũng không thể mở ra được.

Người Đá đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cửa lớn, đôi mắt đầy vẻ uất hận.

Ngô Bình: “Anh có tên không?”

Người Đá nhìn Ngô Bình, nói: “Thạch Tộc chúng tôi đều có họ Thạch, tôi tên Thạch Thiên Phấn”.

“Anh nói cách của anh đi, làm thế nào mới mở được đại điện?”, Ngô Bình hỏi anh ta.

Thạch Thiên Phấn: “Tôi đã nghiên cứu mấy chục. năm, dùng hết mọi cách, cuối cùng mới phát hiện cửa này phải dùng kỹ năng mới mở được. Lát nữa tôi sẽ tấn công cửa điện, trên cửa điện có cấm chế, nó sẽ phản công lại tôi gấp đôi. Ngay lúc tôi bị phản công, cửa điện sẽ không có sức mạnh, anh nhân cơ hội đẩy ra. Nhưng anh chỉ có thời gian một phần mười hai giây. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nếu anh không thể qua được cửa lớn, hoặc thân thể bị kẹt ở khe cửa thì sẽ bị nghiền thành thịt nát!”

“Sau đó thì sao?”, Ngô Bình hỏi: “Không phải anh vẫn ở bên ngoài sao?”

Thạch Thiên Phấn: “Bên trong cửa có lẽ có cơ quan, anh đi vào thì mở cơ quan, chúng tôi có thể đi vào được thôi”. 

 “Đơn giản vậy sao?” Ngô Bình có chút nghi hoặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play