Những hòn đá này cứng lạ thường, những dằm đá nhọn trên đầu cũng cực kỳ sắc bén nên bên trên chất đầy xác chết, có cả xác động vật lẫn con người, phần lớn những cái xác đều đã bị gió thổi khô. Một số xác chưa khô thì bị rất nhiều chim ăn thịt đứng bên trên, mổ liên Tục.

Ngô Bình cảm thấy nơi này rất kỳ lạ, cậu hỏi Càn Tiêu Trần: “Anh từng đến chỗ này chưa?”

Càn Tiêu Trần: “Anh Ngô yên tâm đi, chỗ này trông kỳ quái vậy thôi chứ thật ra không có gì nguy hiểm hết, tổ tiên của tôi có ghi chép lại, tôi đã xem rất nhiều lần rồi”.

Anh ta chưa nói dứt câu thì đã phải xấu hổ, trên cột đá bên cạnh bỗng xuất hiện một dằm đá nhọn hoắc, cắm vào não sau của Ngô Bình. Dằm đá lặng lẽ xuất hiện phía sau nên người bình thường rất khó tránh được.

Nhưng Ngô Bình thì lại như có thêm một con mắt ở phía sau, cậu nghiêng nhẹ đầu, tránh được còn tấn công của trụ đá. Cùng lúc đó, cậu cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay, chém mạnh lên trên trụ đá.

“Rắc rắc”.

Cột đá to hơn vòng tay người bị chém đứt gọn ghẽ, để lộ vết đứt bằng phẳng. Mọi người nhìn qua thì thấy chỗ vết thương có vài mạch máu, còn có cả cơ bắp bị thoái hóa từ lâu.

“Thạch Ma”. Càn Tiêu Trần tái mặt, vội nói: “Mau rời khỏi đây”.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Hoảng hốt gì chứ, anh nhận ra thứ này sao?”

Càn Tiêu Trần nói: “Trong sổ ghi chép của ông tổ tôi có ghi chép, ông ấy chỉ từng gặp một lần, kết quả những người đi cùng ông đều bị thạch ma giết chết, chỉ có ông là thoát được. Không ngờ chúng ta lại gặp phải Thạch Ma ở đây”.

“Nói vào trọng tâm đi”. Ngô Bình hơi mất kiên nhẫn.

Càn Tiêu Trần: “Tôi cũng không rõ cho lắm, trong sổ sách của cao tổ ghi lại, Thạch Ma này vừa là đá lại vừa là sinh linh, nó giết tất cả những sinh linh ngang qua nó, sau đó hấp thụ tỉnh hoa sinh mệnh của chúng để nuôi dưỡng bản thân. Nếu như nó hấp thụ đủ nhiều tinh hoa sinh mệnh thì Thạch Ma sẽ biến thành Người Đá”.

Phương Lập: “Cậu chủ, cậu ta nói không hoàn toàn đúng, thật ra đây là một trong những dị tộc của đại lục Thánh Gổ, Thạch Tộc”.

Ông ta giải thích kỹ hơn, nói rằng Thạch tộc sinh ra đã gắn liền với đá, những đứa trẻ được Thạch tộc sinh ra là một quả trứng đá, cần được ngâm máu của sinh linh một khoảng thời gian, sau đó gieo xuống đất.

Sau hơn một trăm năm, trứng đá sẽ biến thành một thứ trông hệt như cột đá, lúc đó nó đã bước đầu có được ột đá vẫn cần sinh mệnh. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, tự săn những sinh linh đi ngang qua nó, không ngừng  lớn lên, cuối cùng nó sẽ trở thành Người Đá.

Người Đá đều có thiên phú, không sợ lửa đốt, không sợ đao chém, còn có thể điều khiển đá, biến kẻ địch thành đá, hơn nữa còn có thần lực trời sinh, vì vậy người Thạch tộc ai cũng đều rất lợi hại.

Mặc dù Thạch Tộc rất lợi hại nhưng tỷ lệ sống của nó lại rất thấp, trăm mấy ngàn trứng đá mới có được. một Thạch tộc đủ tiêu chuẩn.

Ngô Bình nghe Phương Lập nói thì chau mày: “Xem ra chỗ này là nơi sinh sống của Thạch tộc. Chỉ là không biết chỗ này có Người Đá hay không?”

Mặt đất bỗng rung chuyển, mặt đất xung quanh họ ụ ït hiện mấy trăm dằm đá, tạo thành một cái lồng, nhốt tất cả họ ở bên trong.

Lúc này mặt đất tách ra, một cái đầu trọc lóc màu trắng xám từ dưới đất ngoi lên, sau đó là một cơ thể hoàn hảo.

Cơ thể của người đó màu xám xanh, đầu màu trắng xám, mắt màu vàng sáng, không có lông mày, trên vai và đầu có rất nhiều gai lớn nhỏ không đồng đều.

Đấy là một quái vật, trông rất giống con người nhưng bàn tay lại to gấp hai lần tay người, cao ít nhất cũng đến hai mét ba, mặt hình vuông, da dẻ như đá khô nứt nẻ. 

Phương Lập nhìn quái vật đó chăm chằm, nói: “Cậu chủ, đấy là người Thạch tộc”.

Người Đá đảo nhẹ tròng mắt vàng, nhìn mấy người Ngô Bình như thể nhìn thấy thức ăn ngon, anh ta cười, tiếng cười như thể tiếng sấm.

“Ăn hết, ăn sạch hết”. Anh ta nói xong thì đưa tay về phía Ngô Bình.

Ngô Bình đã cầm kiếm Thất Tinh Long Uyên từ lâu, kiếm quang vút qua, tay phải của người đá bị cậu chém đứt.

“A”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play